VN88 VN88

Gái xóm trọ tôi lồn nhiều nước lắm – Truyện 18+

Dáng dấp thím như một vọng phu trông chồng. Cả nhà đã ngủ hết, chỉ còn bà và tôi. Tôi giả i thích cá i kẹt của Khang cho thím nghe. Nên thím cũng vui dần vào nằm ngủ một mình thay vì bà đã được Khang hoặc Vĩnh đụ đêm nay. Vậy mà thím đã trằn trọc suốt đêm. Nhớ gương mặt tuấn tú đẹp trai của Khang. Nhớ những động tác làm tình nồng nàn của Khang, những cơn sướng tuyệt vời Khang tăng, rồi thở ra, trăn trở với mền gối. Thấy vậy, tôi gọi Vĩnh qua để “hầu” bà đỡ cô đơn. Vĩnh ân cần hỏi: .
– Đừng buồn, em. Vĩnh biết là Khang chẳng đến được đêm nay. Nhưng có lẽ quá yêu em, anh hứa cho có hứa chăng? Bà Loan dâm lắm. Đụ ngày, đụ đêm. Dễ gì để Khang đi. Thôi ôm Vĩnh đỡ. Cây nhà lá vườn tạm, còn hơn nằm không.
Rồi thím nằm ngửa ra. Vnh cởi đồ cho bà, cho anh nằm cà lồn như đêm qua, vì Vĩnh biết bà thích món đó nhất. Thím ôm Vĩnh thật chặt và hỏi:
– Anh không ghen em với anh Khang hả?
– Ghen chứ. Nhưng làm sao hơn được. Vì Vĩnh cũng lang chạ từ Lựu đến Cúc rồi đến Sen. Em có ghen không? Chắc phải có. Và bây giờ ôm Vĩnh đây, mà em đang ghen Khang với bà Loan. Em đang tưởng tượng Khang đang hì hục làm tlnh với bà Loan. Mà như vậy là khổ. Em đụ với Khang thích lắm phải Khang?
– Mê lắm, Vĩnh ơi! Khang đẹp trai quá. Em mê Khang thì đúng hơn. Thôi bỏ đi, tại mình tham lam nên khổ. Chớ cứ bằng lòng với cái gì mình đang có, thì đâu có khổ. Như em đang có anh đây. Muốn lúc nào cũng được. Mình đụ tha hồ, không sợ, không lo, không khổ… Vĩnh ơi, cà lồn em nhiều nhiều chút đi, anh. Cà mạnh đi…

Vĩnh cho tay xuống cầm cặc cà miệng lồn thím. Tôi thấy đít bà hẩy tới hẩy lui. Thím đang hờn Khang mà đụ, mà hết mình với Vĩnh. Bà lẫy sao Khang thất hẹn để bà dấn thân vào cuộc vui này với Vĩnh? Đấy, đàn bà chúng tôi có cái đó. Giận chồng mà mèo mỡ, nên bắt thằng nhân tình phải đụ mình cho thật khỏe để trả thù. Nên sau một lúc cà lồn, thím bảo Vĩnh lật bà ra mà bú. Vĩnh bú rất bạo cũng vì ghen bà đã đụ Khang sáng nay. Thím càng sướng càng nói bậy:
– Khang ơi ! Anh là thằ ng ngu. Em chuẩn bị các thứ, anh không đến mà hướng. Để kẻ khác hướng. Em đang chờ Vĩnh bú lồn em đây nè. Đêm nay em sẽ ra với Vĩnh ít nhất bốn lần. Khang đã thấy em khóc mà không thương em. Anh bỏ em để đụ con mẹ Loan. Vĩnh ơi, bú cho thật hay rồi lên đụ em cho tới sáng. Anh lấy hết của em đi, đửng cho Khang hưởng gì nữa hết. Đó, lưỡi anh hay quá trời Vĩnh ơi! Anh móc cái mồng đóc của em đi. Đó mình ơi, móc mạnh hơn lên. Tay anh để không làm gì mà không xe hột le cho em? Đó mình ơi! Em không cho Khang đụ nữa đâu. Em lấy Vĩnh thôi. Khang ơi! Em đang ngoại tình nè. Em đụ thiên hạ nè.

Thím nói đủ thứ. Càng nói bao nhiêu, thím càng làm Vĩnh hăng say bấy nhiêu. Lâu nay anh không biết cái màn lấy lưỡi móc mồng đóc. Bây giờ nghe bà biểu, anh làm. Và đít bà, lưng bà nẩy lên tưng tưng, chân giật lia chia, miệng la như heo bị thọc huyết. Vĩnh càng đã nư hơn, anh đã cơn ghen như những lần anh thấy Khang đụ tôi trên tổ quỷ. Và anh buông cơn ghen đó vào lồn Cúc. Ghen là thú đau thương. Yêu mà không ghen, chán lắm. Nhạt phèo. Phải có chút sóng gió, phải có chút lẫy hờn, cuộc tình mới thắm thiết, mặn nồng hơn. Cho nên tôi biết, thím nguyền rủa Khang, nhưng nếu sáng mai chàng có đến, thì bà sẽ mở vòng tay, luôn cả vòng chân đế đón Khang như bà đã đón sáng nay thôi. Và lúc đó, nếu có làm tình bà sẽ sướng gấp bội lần. Khi Vĩnh nút hộ le, thím la:
– Anh lấy răng nhần nhần cái hột le đó em mới đã Cắn cho đứt mẹ nó ra đi anh, rồi đút cặc vô đụ em mới sướng.
Vĩnh nút mạnh hột le rồi lấy hai ngón tay thọc vào móc lồn bà, móc mồng đóc bà. Cái phòng muốn vỡ làm nhiều mảnh khi thím hú, gào lên giữa đêm khuya. Khi chịu hết nổi, bà tự động kéo Vĩnh lên. Tay bà cầm cặc anh đâm vô lồn và chính bà đụ, chớ không phải Vnh. Bà hẩy lên hung hăn, bà bắt Vĩnh bóp mạnh đôi vú và trong có lO phút, bà ra lai láng, nằm thờ như bò kéo gỗ mới về, mặc cho Vĩnh chưa ra nằm đó ngẩn ngơ. Vì hình như vừa rồi dù ôm đụ Vĩnh mà tâm hồn bà đã tưởng tượng là đụ Khang. Bà không dám gọi tên Khang sợ Vĩnh buồn. Nhưng thật sự là bà đã ngoại tình trong tư tưởng với Khang. Bà vẫn yêu Khang, vẫn nhớ Khang. Vì chỉ đụ nhau có một lần, chàng đã lỗi hẹn. Bà ấm ức lắm nên phải ôm Vĩnh để đụ nhưng cõi lòng vẫn ở bên Khang. Chưa bao giờ bà kết thúc cuộc làm tình mau đến như thế Bà đụ cho xong, cho đã cơn thèm, cơn ghen, cơn tức. Chớ đâu phải đụ lấy sướng.

Sáng hôm sau, cũng khoảng chín giờ, lúc mọi người đàn ông trong nhà đã ra ruộng, thì Khang lóp ngóp đến tìm thím Hạnh. Chàng ăn mặc bảnh bao, mở cửa phòng bước vào trong khi bà còn trần truồng nằm tênh hênh trên giường. Vú lồn phơi ra không một mảnh vải che. Khang đã hiểu là đêm qua bà đã “mây mưa” dữdội, cũng như chàng đã “bão tố” với bà Loan đến gần 2 giờ sáng. Chàng nóng lòng muốn qua thăm thím mà chẳng được, không còn cách nào khác nên phải lỗi hẹn.

Khang cúi xuống hôn chòm lông lồn đen thui dày rậm của bà. Chàng hôn rất nồng nàn, nhẹ nhàng mà thím cũng biết. Bà hé mắt nhìn, thấy Khang, bà vờ nhắm mắt, “ngáy” rất đều, để xem Khang làm gì. Khang mở cái hộp nhỏ bọc nhung ưm, lấy ra chiếc nhẫn hột xoàn, để nhẹ trên núm vú tay trái của thím, rồi cúi xuống đặt nhẹ chiếc hôn trên môi bà. Thím nói lẫy:
– Anh muốn cho em khóc hết nước mắt hả? Sao không đi luôn đi. Đi với kẻ giàu sang quyền thế. Đến với em làm chi. Anh đụ một lần cho biết rồi thôi phải không?

Anh ôm thím hôn rối rít, ‘lấy chiếc nhẫn ở vú bà, đeo vào ngón tay của thím. Thím lại khóc. Khóc vì đủ thứ: tủi thân, hờn lẫy và sung sướng khi thấy chiếc nhẫn hột xoàn ỉớn sáng lóng lánh ở ngón tay. Khang biết vì sao thím khóc. Anh không hỏi mà chỉ tìm môi bà, đè bà xuống hôn đắm đuối. Càng hôn thím càng ứa lệ ra nhiều hơn. Hai bàn tay thím đan vào tóc Khang. Bà cởi áo Khang ra, tuột quần Khang ra, bắt Khang nằm phơi thân thể tráng kiện để bà ngắm, bà chiêm ngưỡng và cuối cùng là ngoạm vào cặc chàng, bú muốn đứt lìa “thằng nhỏ “. Bà bú Khang bây giờ khác với làn bú Vnh đêm qua. Đêm qua bà hận Khang mà bú Vĩnh cho bỏ ghét. Bây giờ bú Khang cũng cuồng bạo dã man nhưđêm qua nhưng để phục vụ cho chàng và cũng để trả thù Khang đã để bà thương nhớ suốt đêm.
Khang hỏi sao thứn ngủ mà trần truồng. Thím bảo:
– Vì em đã ôm Vnh đụ suốt đêm. Mà anh ơi, ôm Vĩnh ái ân nồng nhiệt, nhưng em cứ nghĩ là ôm anh, cho đỡ nhớ, đỡ thương. Có đau cho Vĩnh, cho em không? Ba lần em ra đêm qua là ba lần em gọi tên anh, rất nhỏ, rất thầm…

Khang lấy mũi hôn khắp mặt thím. Anh cũng thế, ôm đụ bà Loan mà anh nhắm mắt để nhớ hình ảnh thím Hạnh. Bây giờ, cả thứn lẫn Khang ôm nhau, tranh nhau hôn mặt nhau, cổ, tai, ngực,rồi lộn đầu bú nhau như ăn nhau, táp nhau, ngấu nghiến nhau, chứ chẳng phải làm tình nhau nữa.

Không ai rên la chí chóe như sáng hôm qua. Cả hai lặn ngụp, chìm đắm trong cưn sướng tuyệt cùng, vì hình như cả hai đã tìm thấy nhau một tình yêu. Khi la, khi gào, rên, khóc là sướng cho chính mình, không cho đối phương. Còn bây giờ cho cả hai, cùng một lúc, nên họ tìm đủ mọi cách phục vụ tận tình cho nhau. Cả hai tự mò mẫm tìm những huyệt sướng mà khai thác, đào xới. Họ loay hoay làm việc trong yên lặng, khai phá những “đất mới” để cuối cùng không hẹn, không đòi, không bảo, cặc đã cắm sâu vào lồn, chuyên chở mọi thương yêu tuyệt vời vào.
Và cũng trong yên lặng hoàn toàn, hai tấm thân đã rơi xuống đất, đẩy nhau, ủi nhau. Khi họ ra gần kẹt cửa, là lúc những tia sướng bung ra. Một bên từ tử cung, một bên từ hai ngọc dương. Hai giòng nước gặp nhau, chan hòa, tan loãng, dính nhau, kẹo với nhau như giòng nước hồ, gián họ lại với nhau gần hai mươi phút mới rời nhau nằm thở. Bàn tay thím, với chiếc nhẫn, đã ôm lưng Khang. Tay Khang trên vú bà. Đầu gối chàng gác ngang mặt lồn. Tay kia của bà cầm cứng cặc Khang. Bà cầm chắt như sợ nó lại bung ra, bay xa, như đêm qua, lỗi hẹn.

Nhìn chiếc nhẫn bóng loáng trên ngón tay, thím hỏi:
– Sao anh yêu em quá vậy?
– Tại vì em đáng yêu. Với lại không biết tại sao em đáng yêu nên anh đã yêu. Vì khi đã phân tích đích xác những thứ làm cho chiếc bánh ngon, thì chiếc bánh sẽ không còn ngon. Em hãy cứ như thế, nguyên bản như thế, đừng thay đổi gì hết. Hãy là chiếc bánh ngon mà anh không thể nào phân tích được tại sao. Nó sẽ làm anh thèm, chảy nước miếng mãi, thì anh sẽ còn đến với em, dù không hẹn, dù phải chết, và dù anh ở thật xa, cách em.

Thím run từng sớ thịt, từng sợi lông dù không hiểu hết những gì Khang vừa nói có vẻ triết lý quá. Bà lờ mờ là Khang có yêu bà. Chiếc nhẫn quý giá này, trận làm tình lạ lùng vừa rồi trong yên lặng. Còn gì bảo đảm hơn, xác quyết cách hùng hồn hơn tình yêu của Khang. Và, cũng lần đầu tiên, thím thấy, im lặng là phút nói nhiều hơn là gào thét. Thím và Khang vừa ra nhiều và thật lâu trong nhau. Đó là điểm cao độ của làm tình. Nó giải quyết và kết thúc những ham muốn, nhưng tuyệt cùng khoái lạc, đã đành.

Nhưng vừa rồi, thím thấy khác, khác hẳn những lần trước đây với chú Hạnh, với Vĩnh, Sâm và Hoành. Rồi thím xuống, cong lưng dùng lưỡi lau khô cặc Khang. Bà uống từng ngụm vào ruột, vào lòng. Bà muốn khí của Khang phải hòa với máu bà, chạy khắp châu thân. Lau xong, cặc vừa khô, nó đã ngóc đầu dậy đòi đi “chiến đấu. ” Giống hệt sáng qua. Chỉ khác lần này thím không ngăn Khang, mà tự động nằm sát xuống, vuốt ve “chú bé ” trắng hồng, hôn bằng mũi, áp nó vào trán, vào mắt, vào tóc, trước khi ngoạm sâu tận đốc họng, bú tận tình cho Khang dẫy dụa, quằn quại, cũng trong im lặng.

Tôi đã quá. Tôi sướng quá. Lại một bài học thâm trầm nữa. Đụ trong im lặng. Nó giống như rít một hơi thuốc lào, không nhả khói, hớp tiếp một ngụm nước trà, ém nó lại. Khói tỏa rất nhẹ, rất êm, rỉ rả ra mũi, ra miệng. Người ngậm khói, mắt nhắm phi lên tận chín từng mây. Thím ăn một bữa cặc đầy thi vị và ngon lành nhất từ trước tới giờ. Thím ăn mà mắt liếc nhìn Khang dẫy dụa theo từng chiêu độc đáo thím tung ra. Như khi lưỡi bà quét mạnh ở khe giữa hòn dái và bắp vế, hay sợi gân từ lỗ đít lên hòn dái, hay ngay lỗ đít, thật sâu. Khang chỉ ứ lên một tiếng rấtnhỏ. Nửa thân người chàng giậtbắn lên, hạ xuống. Chàng kéo đít thím gần lại đòi bú, mà thím vờ khép hai chân lại. Chàng dùng sức dang hai đùi bà ra, chui cái đầu vào đó trả ơn. Cả hai lại rung động, quấn nhau, lăn lộn thật lâu trưức khi bà lên nằm hẳn trên Khang. Cặc chàng vào lồn bà lúc nào không biết. Họ chẳng đụ, yên lặng nằm đó lắc lư, gắn môi vào nhau thưởng thức những tuyệt tình, thay vì phải diễn tả bằng lời nói, thì bằng động tác, thịt trong thịt, môi trong môi, rất sát, cho nhau.

Đồng hồ trên tường đã hơn 12 giở. “Chiến chinh” vẫn còn dồn dập trên nền đất, không chiếu, không gối, không chăn. Nó đúng nghĩa là xác thịt phụng sự xác thịt. Suốt buổi làm tình, tôi không nghe ai nói một lời, mà họ hiểu phải làm gì, cho nhau sướng đã nư tràn ngập.

Đói bụng quá.. Tôi mò ra bếp ăn vội hai chén cơm, không quên bắt cho thím nồi nước nóng để lát nữa đây bà có khắn ấm mà lau. Khang hỏi thím:
– Có ai biết mình đụ nhau không?
Bà bảo:
– Không. Nhưng khi cả nhà thấy em đeo chiếc nhẫn hột xoàn quý giá này, dù không ai hỏi, em cũng sẽ khoe tình mình đẹp như thơ.

Khang trang trọng nói với bà:
– Vì lới hứa, chắc chắn anh sẽ tìm cách cho Vĩnh gặp bà Loan một lần. Anh hứa như thế vì bả đã biết Vĩnh là một trong “Tứ Nhân Bang” của tổ quỷ ngày xưa Cúc khoe về Vĩnh nhiều lắm cho bả nghe. Và mới đây bả có hỏi về Vĩnh.

Hai hôm sau, sáng sớm lắm, Khang chạy qua nhà tôi gặp Vĩnh:
– Bữa nay đệ tử nghlra rẫy một hôm được không?
Có gì vậy sư phụ?
– Qua gặp bác Loan. Bác đang chờ em. Nhanh đi!

VN88

Viết một bình luận