VN88 VN88

Gái xóm trọ tôi lồn nhiều nước lắm – Truyện 18+

Bác vẫn giữ nhịp nắc khoảng năm phút rồi nằm im trên thím. Hai chân thím buông thỏng xuống, và tiếng thở hai người vang lên cả căn phòng yên tịnh.
Thế là tuyệt vời vì cả hai đều mơ đụ nhau. Tôi hãnh diện về cái hạnh phúc của hai người dù là lén lút tạm bợ. Rồi thím tôi ngồi dậy, gỡ bác ra, lấy khăn lau ân cần con cặc bác, lau lồn bà. Bác Hoành vội vã mặc đồ, hôn bà lần cuối, mở cửa thoắt đi.

Tôi vào phòng mặc đồ cho thím. Bà ôm tôi cảm ơn rối rít về công lao cho bà cơ hội ngàn vàng. Tôi hãnh diện với chính tôi vì như tôi đã nói, tôi thích mọi người hạnh phúc. Điều gì tôi làm được để ráp họ lại với nhau là tôi làm. Hai thím cháu tôi xuống bếp nấu cơm. Tôi kể chuyện sáng nay về Sen. Nếu tôi không nhanh ý dẫn Sen ra rẫy, chưa chắc thím đã có những phút thần tiên.
Cơm nấu xong, tôi ăn với thím để nghe thím kể:
– Tuyệt lắm con ơi. Chẳng trách đám vợ lính trong huyện con mẹ nào cũng mê ổng. Thật danh bất hư truyền.
– Đến chị Sen mà còn muốn lấy ổng làm chồng, còn nói chi thiên hạ. Chỉ muốn có con với ổng nên không chịu uống thuốc ngừa thai, chớ đâu phải lỡ đâu.
– Quả bác Hoành có con cặc dị kỳ. Đã to, dài mà trời lại ban cho hai sợi gân độc đáo. Hai sợi gân đó đến bà Từ Hi Tháu Hậu cũng chết. Con coi, ổng đụ thím một mách tơi bời ngoài bếp. Thím ra, ổng ẳm thím vô buồng này. Nghĩ được năm phút ổng lại bắt đầu bú lồn thím. Thằng cha có biệt tài nhiều thứ. Thím đã được chú con, thằng Sen, thằng Vĩnh bú nhiều lần, mà có ai làm thím sướng tê tái như cái
lưỡi trời cho của bác. ổng móc làm sao mà mỗi lần cái lưỡi ổng thụt ra là toàn thân mình phải giựt bắn lên. Thím mê bác quá Lựu ơi. Có cách gì, mỗi sáng con dẫn bác qua đây đụ thím vài tiếng không?

Điều đó thật khó. tôi nghĩ. Dễ gì bà Loan để cho bác tự do như thc. Bà cho bác ở tù kiểu công tử là bà muốn bác phục dịch tối đa cho bà. May mà có anh Khang thay phiên. Nếu không dễ gì sáng nay bác qua đây. Nhưng tôi vẫn cứ hứa cho bà vui. Vì tôi tính sẽ có ngày đẹp trởi nào đó, tôi mang Vĩnh hay Sâm qua gã cho bà Loan. Nếu được bác Hoành sẽ thư thả hơn. Lúc đo thím sẽ có nhiều cơ hội hơn. Tôi ăn nhanh, xong bđi cơm và thức ăn cho vào giỏ mang ra cho Vĩnh và Sen. Tôi ra đến rẫy, thấy Vĩnh đứng làm cỏ. Còn Sen nằm trần truồng trong chòi thở và
ngủ. Tôi để cơm cho Vĩnh ăn và hỏi:
– Sao? Đẹp không? Anh có làm rạng danh anh em mình không?
Vĩnh vừa ăn cơm, vừa cười hãnh diện:
– Cứ hỏi cô Sen thì biết. Cổ năn nỉ anh mới ngưng. Nếu không giờ này vẫn còn xáp lá cà. Cổ ra hai lần và giựt mình khi thấy anh vẫn khỏe như trâu và con
cặc vẫn cứng.

Tôi nhớ lại lần anh đụ thím trong phòng. Bà già cũng ra hai lần và năn nỉ anh mới ngưng. Để Vĩnh ngồi ăn, tôi lại chòi, leo lên, thật nhẹ, tôi ngồi ngắm thân hình chị Sen.

Đúng là gái một con. Chị cao lớn, đùi dài, nở nang ở ngực, lông lồn như lúa. Chị ngáy nho nhỏ trong giấc ngủ mệt nhoài sau hai trận thư hùng. Cặp vú chị đẹp quá, vun nhọn lên như hai quả núi nhỏ. Tôi lấy tay sờ lên, rồi bóp nhẹ. Sen mở mắt, he hé nhìn tôi Chị cầm tay tôi nắn nắn, cám ơn. Giống hệt thím tôi vừa cám ơn tôi lúc nãy. Tôi bây giờ là bà mai của những người thèm đụ. Tôi ghép họ lại với nhau. Sao không? Cuộc đời ngắn lắm. Không đụ, đến tuổi già còn gì mà hưởng. Sen cười với tôi và bảo: Thật chẳng ngờ nổi con người nhỏ con như Vĩnh mà phá núi cũng tan, tát sông cũng cạn. Lấy mắt mà nhìn đôi khi lầm chết đi. Mười chín tuổi? Cái tuổi đó lấy gì mà xông được với gái một con như chị, chị nghĩ. Vậy mà…

Sen lắc lắc cái đầu, cười như hoa nở bóp mạnh tay tôi. Chị đâu biết Vĩnh đã bắt đầu đụ tôi tử lâu. Rồi tôi kể chị nghe những ấu thơ hấp da n của tôi với. Vĩnh. Hai đứa tôi thường rủ vô rẫy này. Không ai dạy biểu mà Vĩnh đã biết bú lồn tôi, dạy cho tôi bú cặc Chàng cho một ngón tay vào lồn tôi, khai phá cho cửa mình lớn dần. Và một ngày, chàng leo lên, đút con cặc vào tôi. Hai đứa đụ . Đụ liên miên. Có khi suốt cả buổi chiều. Có khi quá chạ ng vạng vẫn còn ôm nhau. Có khi trời tối thui, mới nhả ra dẫn nhau về. Tôi thường cởi truồng nằm ngang qua bắp
vế Vĩnh. Anh ngồi giống hệt cậu Tư của Sen. Một tay sờ vú non, một tay cho vào lồn tôi thụt, và cá hai nút lưỡi. Cho nên khi nghe Sen kể chuycn cậu Tư với Sen trong rừng, tôi bỗng nhớ Vĩnh kinh khủng. Lúc nhỏ thì chơi nhưvậy nó sướng không tướng được. Chỉ khác là cậu Tư thì hăm mốt mà Vĩnh mới mười tám.

Làm sao Vĩnh biết đụ biết mò lồn như người lớn? Có lẽ tạ i máu cha mẹ chăng? Cũng như tôi. Ai dạy? Mà rốt cuộc cái gì tôi cũ ng biết. Và bây giờ, tôi thừa khả năng để hạ bất cứ đàn ông nào ncu tôi muốn. Tôi bảo chị Sen để tôi đi lấy cơm -mời chị. Chị lắc đầu:
– Chị no rồi. No với hai cái đụ tàn khốc của Vĩnh rồi. Chị không cần ăn, miễn có ai đụ chị suốt ngày cũng đủ. Vĩnh dữ dằn quá Lựu ơi ! Bác Hoành nắc có lúc còn ngưng. Vĩnh thì không. Đú t cặc vô là anh chăm bẳm nắc tới. Không nhanh nhưng đều đặn, mặc cho đối phương la trời, than đất và xin ngừng, anh cũng không. Anh nắc cho đến khi nào chị ra và cuồng dại ôm anh. Hai lần đụ chưa kể Vĩnh bú. L.ểồn chị tan nát rã rời. Có lẽ, từ ngày mai, trưa nào chị cũng phải mò ra đây. Em cho chị cái hân hạnh cơm nước hầu anh Vĩnh dược không?

Sen nói giọng thành thật. Thành thật như một lín đồ của một đạo giáo. Rồi tôi nghĩ. thú xác th ịt cũ ng la một tôn giáo. Nó có nhic u tín đồ nhất thế giới. Nó
là loài người. Phải, loài người ai mà không tin xác thịt là sướng là thú vị. Kẻ nào không tin đụ là thiên thầ n, Đụ là cao siêu, Đụ là giải quyết mọi u sầ u, buồn bực, lo âu, chán nãn, thì kẻ đó là người điên, hoặc mất trí. Tôi buồn cười khi nghe vài giáo phái trên địa cầu đang oang oang kêu lên: Đừng nghĩ đến dục vọng. Ai tham gia vào Đụ , kẻ đó sẽ sa hỏa ngục. Rồi họ cạo đầu khoác nâu sòng, hoặc dể tóc mặc áo đen, áo trắng đi tu, để chống lạ i sự thèm muốn của xác thịt. Họ đọc đủ loạ i kinh đicn, áp dụ ng nhiều phương pháp chống lại đicu thicn nhiên quý giá nhất của tạo hóa cho là: Thú Xác Thịt. Đến nổi có ông có bà, nhịn không được đã làm bậy trong tu việ n, trong thánh thất, trong hậu liêu, hoặc nhảy rào ra tìm dục
vọng. Nhiều lắm, nhưng những giáo phái đó không can đảm nhìn sựthật, chối sự thật, rồi ém nhẹm những sự việc động trời đã xay ra. Phim Thorn Bird của
Hoa Kỳ là một. Mang khoa học để phục vụ con người thì đó là điều đẹp, như thám hiểm không gian, tìm những hành tinh mới để con người mở rộng biên
cương. Khám phá những phương tiện tối tân để phục vụ nhân loại. Tốt. Nhưng tự nghĩ ra, sáng chế ra (chớ không phải thượng đế biểu) những giới răn, những giáo điều, để buộc chặt con người vào khát vọng (trong đó có dục vọng) là điều tôi cho là tàn bạo, ngu si, phản khoa học.

Chị Sen nằm trần truồng như thế để nghe tôi lý luận. Hỗng chị vỗ tay, đắt ý. Làm như tôi vừa mở cho chị một chân trời hiểu biết mới và rừa sạch cho chị một mặc cảm tội lỗi khi đã đụ với bác Hoà nh lớn tuổi Cái thế đứng của xã hội đang cười chúng tôi như Sen, Vĩnh, Khang, Hoành, tôi, bác Ba v.v. .. đều là thế đứng giả tạo. Giết người, cướp của, hã m hiếp, phá thai, phá gia cang v.v… là tội lỗi, tôi đồng ý. Vì nó làm thiệt hại cho nạn nhân. Còn đụ là nằ m xuống cù ng hưởng những phút thần tiên khoái lạc thì sao gọi là tội lỗi. Vậy chớ súc vật lấy nhau loạ n xạ, đẻ
nhiều hơn người có là tộ i lỗ i khô ng? Nếu có sao một con người (một sinh vật không loạn dâm) vẫn hằng ngày ă n thịt loài vật (là loà i loạ n dâm). Không sợ lây à ? Khoa học chứng minh là ăn thịt bò điên sẽ bị điên hoặc chết. Vậy con người không sợ lây cá i loạn dâm của con vật hay sao mà còn biến thịt thánh những
món ngon như steak, xúc xích, lạp xư(ỉng, ham, bò khô v.v…?

Xin lỗi, tôi tôn trọng sự thực, thích nói thực, nói thẳng, không xiên xẹo. Có bậy mới trá nh né . Hãy nhìn ngoài kia: nhờ có mặt trời, con người mới tạo ra bóng mát để ẩn nấp. Không có mặt trời, mọi thứ trở nên không có hình thể. Vậy thì đừng bạo mồm bảo là bóng mát là do con người tạo nên. Không một sinh vật nào, kể cả con người không có dục vọng.

Gọn nghĩa là thú xác thịt. Không có dục vọng mọi điều thành vô nghĩa. Ăn ngon, mặc đẹp, ở nhà sang, lấy vợ lấy chồng đẹp, danh vọng… để làm gì? Xin thưa để phục vụ cho có một cái mục tiêu: Đụ.

Lý luận như thế nghe tàn nhẫn quá. Nhưng là sự thực Cứtưởng tượng sáng ngày mai, giống cái không còn nữa, tức không còn một đàn bà con gái nữa thì ai còn ham làm giàu, tranh danh, chuốt lợi? Vậy sao có sẵn đàn bà đó không hưởng mà phải tìm đủ mọi cách giả tạo để chạy trốn? Thôi. Có nói cũng chỉ một mình nghe. Hoặc có ai nghe cũng chẳng dám đối thoại, vì họ chối sự thật, sợ sự thật.

Hồi còn trinh trắng, tôi mơ thấy được cầm tay một thằng bạn. Mơ thấy bị hãm ở một khúc rừng vắng. Mơ thấy được một người hôn nồng nàn lên má v.v. Nhưng giấc mơ không ra làm sao, mà nó cứ ám ảnh mãi tôi trong giờ học, giờ chơi, giờ cơm… nhất là khi đi trên những đoạn đường làng vắng vẻ, hoặc gặp một thằng bạn cùng xóm…

Những đêm mưa gió mịt mùng. Trời lạnh, sấm chớp ầm ầm, một mình trong giường với chăn gối ấm, tôi tự nhiên thấy cần một cái gì: Cái gì đó không tên, không hình bóng. Tôi muốn có ngay để đừng cô đơn, và để đừng bị ngứa ngày khó chịu. Sự sung sướng lâng lâng đó làm tôi dịu bớt phần thèm muốn ước ao vớ vẩn ở trên. Thời gian nằm nắc gối như thế có khi kéo dài cả tiếng. Rồi ngủ quên. Và lúc nào rảnh, kể cả ban ngày, tôi lại nằm nắc gối. Có lần tôi bạo gan cởi quần, để cái
chỏm nhọn của chiếc gối ngay miệng lồn mà nắc. Lại thấy sướng hơn. Và tiến hơn bước nữa, tôi đã dùng bàn tay làm phương tiện để thủ dâm. Một ngón tôi chà nhè nhẹ hột le. Chà thật lâu rồi tiến dần xuống phía dưới nơi âm đạo, thửcho ngón tay vào một chút. Thích hơn. Rồi lút hết cả ngón vào tận cùng để nhúc nhích, để ngoáy nhẹ và khi tuyệt cùng sung sướng thì biết ra. Muốn tuyệt cùng sung sướng, tôi phải tưởng tượng mình đang hoa tình với một người. Người đó không ai khác hẳn là Vĩnh. Vì Vĩnh hay chơi với tôi như u mọi, tìm bắt, nhảy dây…

VN88

Viết một bình luận