Con biết không? Đêm đó thím với Sâm ở lại nhà bà Tư một đêm. Một đêm lạ lùng. Ăn, đụ, ngủ và sống nhưkhông phải đang sống ở trần gian. Nó như một hành tinh xa xôi lắm với địa cầu khắc nghiệt, hung dữ.
Và cứ lâu lâu một lần, Sâm lại rủ thím vào thăm vợ chồng bà Tư để được những buổi tm”a, những buổi tối thoải mái. Vì chỉ có cái nhà nơi chân núi xa xôi hẻo lánh đó thím và Sâm mới tìm được sự hồn nhiên tuyệt vời của sinh lý. Thím có lén lút ngủ với Sâm ở căn nhà này, như con đã thấy lúc nãy, nhưng vẫn là lén lút. Như thế vẫn còn nỗi lo âu, phập phống. Sâm có đưa thím vào rừng thưa hay ruộng bắp, thì cũng chỉ là những nơi chốn giới hạn, vẫn có phập phồng Còn trong đó, là một thề giới riêng. Một hành tinh cách biệt với địa cầu, chẳng có gì ràng buộc,
bức ép. Tự do như gió thổi trên mây, như chim hót trcn ngàn, như nước cuồn cuộn chảy trcn suối. Một ngày sống trong đó nên thơ, thú vị bằng một tháng
quanh đây…
Tôi ôm thím hôn, siết chặt. Mửng cho bà đã tìm được một thú vị để sống. Phải sống cho ra sống. Tôi không muốn thím làm một cái xác không hồn, để tàn lụi dần trong những cơn thèm khát cay nghiệt, ray rút, cho đến cuối cuộc đời, trở về với cát bụi. Chưa ai giải thích và chứng minh thật rõ ràng sự khác biệt về đời sống của hai hồn ma: Một thật đạo đức và một không đạo đức. Dĩ nhiên chữ đạo đức ở đây phải được hiểu theo nghĩa những luật lệ sống do con người đặt ra. Nghĩa là hai hồn ma đó, bên kia thế giới, ai đã lên thiên đàng và ai về địa ngục?
Không có câu trả lời!
Nhưng tôi, vâng chính tôi, xin mạnh dạn chứng minh rằng khi sống, về tình dục, ta cứ thích gì làm nấy, sẽ thấy thiên đàng ngay trên trần thế. Ngược lại, bó cuộc đời giữa những khung sắt thuần phong, đạo lý tứ đức tam tòng con người sẽ vô cùng khốn khổ. Đó là địa ngục trước khi được chết. Sự suy nghĩ của tôi có thể làm người khác lợm giọng, khó chịu. Thì tôi cũng thế khi nghe ai oang oang giảng đạo
đức luân thường.
Tôi đang thấy thím Hạnh có lý. Bác Ba gái có lý. Bác đã tắm cho anh Khang, ngủ với anh Khang. Hiện bác đã dùng căn phòng mà trước kia hai vợ chồng bác đã sống, để làm nơi truy hoan. Không chỉ với Khang, mà còn với Lê Hoành, tên cai lính nổi tiếng về tình dục….
Tôi và chị Cúc vẫn là “hầu thiếp ” được cưng chiều nhất của bác Ba. Hai đứa tôi thay nhau phục vụ ông. Bất kể ngày đêm, ông cần là tụi tôi chia phiên ứng chiến. Ngủ với bác Ba, tôi thích, không nhlrng vì quyền lợi vật chất như tiền bạc, vòng vàng, mà còn vì bác là một tay chơi tuyệt hảo, hào hoa phong nhã . Tôi còn một
cái thú nữa khi giao du xác thịt với bác là bác Ba, một quan huyện nghiêm khắc nổi tiếng, từng xử nhưng vụ án tình vô cùng quan trọng, nhưng đã bị tôi sai khiến hành hạ như tên nô lệ mỗi lần tôi thoát y nằm trong phòng máy lạnh của bác. Tôi
bảo bác làm gì là bác răm rắp nghe theo. Nghĩa là tôi thấy tận mắt con người thật một trăm phần trăm của bác.
Lời ông phán giữa huyện đường có thể làm rơi một cái đầu, hay bỏ tù khổ sai chung thân một tên loạn luân. Mà ở đây, ông loạn lừng trời với Cúc, với tôi
Bà Loan, vợ ông nữa. Ở ngoà i đường, nhìn vào cái dinh cơ đồ sộ của quan huyện, không một ai có thể dám nghĩ trong đó có những ổ làm tình hoạt động ngày đêm. Nó loạn nhất thiên hạ. Mạnh ai nấy đụ. Đụ tàn sát, đụ lia chia. Làm nhưcuộc đời này chỉ có đụ là quan trọng.
Tôi với chị Cúc được bác Ba cho hay là bà Loan đang say đắm Lê Hoành, tên tù chung thân về tội đụ con nít do bác xử. Bà thường cho những tên lính thân cận bắt giải Lê Hoành đến tưphòng để phục vụ sinh lý. Giờ hành lạc của bà vdi Lê Hoành thường là buổi sáng, sau khi bác Ba ra xử án ở huyện đường. Biết thế tôi với Cúc lén vào phòng bà, kiếm một chỗ kín để mục kích. Mục kích không phải để xoi mói đời tư của bà, nhưng là để xem Lê Hoành đã có những bửu bối gì có thể làm bà mê mệt.
Khoảng chín giờ, con hầu mang cho bà hai bát yến hầm với nấm đông cô. Một cho bà, một cho Lê Hoành.
Chín giờ mười, Lê Hoành bước vào với chiếc áo tù Hắn cao to vạm vỡ. Trán cao, lông mày rậm. Mặt chu điền với hàm râu quai nón rậm đen, tóc rối. Cặp môi dày khi cười cho thấy cál miệng rộng và hàm răng trắng sáng. Bà Loan đến cài chặt cửa, rồi nắm tay Hoành dẫn đến ngồi cùng ăn yến với bà. Hoành ngồi đối diện. Bà Loan gác hai chân lean bắp đùi Hoành, vừa ăn vừa hỏi:
– Đêm qua anh ngủ ngon không?
– Đêm nào mà ngủ không ngon. sáng nào cũng “cày chết bỏ ở phòng này, nên buổi tối nằm xuống là đi liền.
Bà Loan cười đưa tình:
– Bởi vậy người ta mới chuẩn bị yến cho anh tẩm bổ. Rồi rượu thịt ngày hai mâm, dâng tận miệng trong tù.
Lê Hoành vẫn trách xa trách gần:
– Nhưng anh vẫn muốn ra khỏi tù. Nhất nhật tại tù thiên thu tại ngoại. Chán quá. Mới có ba tháng mà gần như ba chục năm. Nếu ở chung thân trong đó chắc anh chết sớm.
Bà Loan vẫn nhìn đưa tình, nhỏng nhẻo:
– Thả anh ra để anh đi đụ con khác à? Em không muốn. Anh phải chung thân với em. Em cứu cho anh khỏi đứt đầu là hên rồi. Anh không có cái của quý ngàn vàng đó, bây giờ mồ anh đã xanh cỏ. Vậy em giam anh ở đây với em ngày lẫn đêm
có được không?
– Ời,Để xem. Em muốn là được. Anh không nghe:
“Giai nhân là mẹ thiên hạ ” à? Làm đổ ngai vàng còn được huống là…
Bà Loan là giai nhân thật. Không thế mà lại được bác Ba chấm làm phu nhân. Sắc đẹp của tôi với Cúc không thể nào bì với bà. Suối tóc đen huyền, dày rậm, uốn gợn, bồng bềnh dài quá lưag. Cái trán thấp chữ nhơn. Căp mắt to, sáng rực như sao. Cái mũi cao vừa phải, dọc dừa, thẳng tắp. Cặp môi mọng, tout lên như lúc nào cũng nhoẻn cười. Da bà trắng hồng sang cả. Hai cánh tay thon chắc tròn trỉnh. Hai bàn tay với những ngón suông dài nhọn ngòi viết với các móng đỏ quyến rũ.
Tôi nghĩ với chừng đó thứ đẹp bà phải là hoàng hậu mới đúng. Chớ sao chỉ là vợ một quan huyện? Bà đang mặc đồ ngủ mà trông bà quyến rũ mời mọc, gợi tình nhưthân hình đã thoát y. Bác Ba yêu bà như vàng ngọc. Chỉ có một lần bắt gặp bà tầm cho Khang, rồi đụ Khang, mà ông ghen lồng ghen lộn. Cho đến moat hôm ông được mật báo lê Hoành ngủ với bà. Thế là ông chia lìa xa cách. Hên cho Hoành. Cơn ghen của ông có thể làm ông ra mật lệnh thủ tiêu Hoành ngay tức khắc, không cần phải xử tội cho tốn giấy mực.
Nhưng bà Loan đã đưa lưng ra hứng tội, xin giảm khinh đổi án tử hình thành khổ sai chung thân. Rồi lẽ ra Hoành phải bị giam ở một hoang đảo. Nhưng cũng chính bà xin cho Hoành ở “tù ” tại một nhà kho của huyện đường.
Cái gì đã làm cho bà trở nên có quá lực với bác Ba như thế? Dù là đẹp trời nhưng bà là ngưừi đàn bà lăn Bác Ba có thể dứt hẳn, đuổi bà ra khỏi nhà để rãnh tay trả thù Lê Hoành. Tại sao phải chìu bà đến mức hơn cả Đường Minh Hoàng chìu Dương Quý Phi? Bí ẩn đó chỉ có mình chú Hạnh biết. Và nếu bể ra, bác Ba chẳng những phải mất chức quan huyện mà còn có thể bị tù suốt đời. Chú Hạnh kể:
Trước kia bà Loan là con gái của giàu có ở biên giới Miên Việt. Ông buôn lậu á phicn và đá quý. Một lầ của bác Ba chận bắt hai ghe chở nay thạch của người Tàu đó, giải về huyện đường. Vợ con người Tàu cùng cô con gái (tức 16 tuổi) bị trói dẫn ra xử. Bác Ba tuyên án tử hình người chồng, chung thân khổ sai cho người vợ và cô gái, đồng thời tịch thâu tang vật trị giá mấy chục triệu. Trong phiên xử, bác Ba cứ đưa mắt nhìn say mê cô con gái. Lẽ ra bản án không đến nỗi nặng như thế. Nhưng bác tuyên án với dụng ý nên vợ chồng ôn Tàu cho người đưa tiếng gã Loan cho bác Ba vô điều kiện, cho luôn vài chục triệu để xin tha bỗng cho cả gia đình và đừng tịch thu tang vật.
Vậy là bà Loan lean xe hoa về ở bác Ba mà không chút long yêu thong. Bà bắt đầu một cuộc sống tình dục that loạn, mà khởi đầu là ngủ với anh Khang, con bà Hai Thơm cùng xóm.
À thì ra vậy. Đúng là gậy ông đập lưng ông. Bác đã dùng quyền của công lý đưa bác Loan vào một hoàn cảnh chẳng đặng đừng. Nên hôm nay bác phải nhấm mắt giả đui. Mà bà Loan loạn, bác cũng loạn theo. Bà ngủ với Khang. Bác ngủ với Cúc. Họ trả tự do cho nhau. Không trả không được. Nên bà Loan thoải mái muốn đưa trai vào phòng lúc nào cũng xong.