VN88 VN88

Gái xóm trọ tôi lồn nhiều nước lắm – Truyện 18+

Khang cũng ít khi còn gặp bọn tôi. Họa hoằn tuần đi lần, nếu gặp mặt thì chàng đã mất hút ở đâu đó trong căn nhà rộng lớn của bác Ba. Nên tôi với Cúc phải đi tìm những con mồi khác…
Tôi và chị Cúc thực sự được bác Ba tưng tiu, chiều chuộng như hai hầu thiếp. Thật kín đáo, bác cung phụng cho hai chúng tôi không thiếu một thứ gì. Từ một đứa con gái nhà nghèo, bây giờ vòng vàng tôi đeo không hết, phải gởi thím Hạnh cất giùm.

Dĩ nhiên là bả phải hỏi ở đâu có. Tôi cũng khai thật là của bác Ba. Và cũng thành thật nói hết liên hệ tình dục giữa bác và tôi. Tôi bạo dạn như vậy vì tính tôi là sống tự nhiên, không thích dối trá. Rồi cũng do tôi tìm blết (hay xem lén) một buổi trưa, bà với Sâm quần thảo nhau trong phòng. Trưa đó tôi đột nhiên về bất thình lình, với không một dụng ý nào cả. Cô giáo bệnh nghỉ dạy. Cả lớp giải tán. Tôi vẫn nghĩ khi về đến nhà sẽ chẳng có ai. Chú Hạnh cuốc thuê, còn thím thì bán buôn bên chợ.

Nhưng khi vào đến cửa, tôi nghe tiếng Sâm:
– Bây giờ bả sống hắn với thằng đó rồi. Thiên hạ đàm tiếu chuyện bà Tư Dơi nhưbàn một chuyện thời sự gì ghê gớm lắm. Đi đâu cũng nghe, mặc dù bả đã
dời vô sống tuốt trong núi, làm rẫy sống qua ngày.
Tiếng thím Hạnh:
– Bởi vậy mình phải kín đáo. Không lại bị thiên hạ đàm tiếu, nhục nhã lắm nghe Sâm. Thím lớn tuổi hơn cháu nhiều.
– Thì mình lại vô núi. Bộ con làm hổng đủ nuôi thím à?

Tiếng thím cười hạnh phúc. Tôi rón rén đến gần cửa phên. Cửa đan bằng tre, lâu ngày tre khô, những lỗ đan to dần ra. Mà chỉ cần lỗ to bằng lỗ đinh là mắt người có thể quan sát rõ ràng hết, không sót thứ gì.

Hai người đứng ôm nhau nút lưỡi say sưa. Vẫn mặc áo quần. Tay thím cầm con cặc Sâm bóp bóp. Sâm bóp vú thím. Tôi chẳng hề kinh ngạc. Tôi quỳ đó rình xem như xem một cuộn phim, hay đọc một cuốn truyện. Không phải để giải trí mà để thỏa mãn lòng dâm dật cố hữu.

Ừ, tôi chịu như thế. Thèm thì tìm tới nhau, cho nhau chút đam mê sung sướng. Việc gì phải nhịn để mộng mơ, để mệt mỏi với những ao ước trừu tượng.
Rồi nếu dằn không được, sẽ liều mạng làm những việc phạm pháp.

Người ta bảo: “Văn minh quá sẽ trở lại dã man. ” Điều đó đúng. Nếu được quyền sửa lại câu nói đó, tôi sẽ nói là “Dã man chính là văn minh. ” Bởi vì mục đích tối hậu của văn minh là sáng chế những phương tiện làm cho con người hạnh phúc, trong đó có tình dục. Nhưng với tình dục, không có một phương tiện nào làm cho con người thỏa mãn tự nhiên và hồn nhiên bằng con người với con người. Bởi vậy từ thời dã man tới bây giờ, tôi chưa nghe ai kết duyên với một người máy để có hạnh phúc. Sâm là con người. Thím Hạnh là con người. Bằng xương bằng thịt. Chỉ thế thôi. Họ là phương tiện của nhau. Trong kia, Sâm cởi áo cho thím. Bà đưa hai trái vú khá lớn cà vào ngực của Sâm. Tóc bà xỏa dài quá đầu gối. Tay Sâm tuột dần lưng quần của bà xuống. Bà rút hai chân ra. Toàn thể trần truồng tỏa lửa nhiệt của dục vọng.

Chưa được bốn mươi, người bà phốp pháp, căng thầng những đòi hỏi rất người. Nhưng không hiểu sao chú Hạnh không thấy, không đáp ứng. Có phải ông là loại bất lực đâu. Cho tới bây giờ, ông đã đụ tôi biết bao nhiêu lần rồi. Những trận đụ cũng da diết, tình tứ. Kéo dài cả tiếng. Sao để bà phải ăn vụng như vậy. Vừa thắc mắc, tôi chợt tìm ra ngay câu trả lởi: bao nhiêu cho đủ, cho vừa với cái thèm
của người đàn bà. Tôi đây chứ ai. Bốn người đàn ông thay nhau đụ tôi suốt ngày. Vậy mà nửa đêm, nếu giật mình vì tiếng động, nằm thao thức, thì hình ảnh đụ, ý nghĩ đụ, chiếm ngay trí não tôi. Vậy thì trách gì thím, sống dưới mái nghèo. Bốn bề có truởng thành đạo đức, lễ giáo, luân thường”. Tôi tự do như cánh chim mà vẫn chưa thỏa mãn. Huống hồ thím bị trói, dồn nén, ràng buộc. Tự nhiên, thím phải dã man”, phải sống một phần đời của thời ăn lông ở lỗ. Ai nói chuyện bà Tư Dơi sẽ làm thím nhột nhạt, áy náy. Biết vậy, mà thím vẫn dấn thân, liều mạng nhảy đi tìm sinh lý. Vđi ai? Với ai để thím không bị mang tiếng lăng loàn? Thôi thì với Sâm hàng xóm vậy. Hai tay Sâm tuột cái quần đùi xuống và Sâm cũng lõa thể.Tôi sướng cách lạ lùng. Máu dâm tôi sôi lên. Mắt tôi hoa vì hình ảnh rất phàm tục.

Một tay bà níu cổ Sâm xuống nút lưỡi, chân bà nhón lên, đùi hơi dạng ra, tay kia bà cầm con cặc Sâm cho vào cửa mình của bà. Khúc gân của Sâm vào dần theo nhịp nắc của chàng. Khi nó đã vào hết, Sâm đứng yên, thím lắc lắc cái mông mà môì vẫn không rời nụ hôn.

Hai tay Sâm bóp mạnh mông bà. Chàng ấn nó vào cho sát hơn. Nước lồn tôi chảy ươn ướt. Mặt tôi nóng như lửa háp.

Sâm dìu bà đi dần đến giường, đặt bà nằm xuống. Hai chân bà thòng xuống đất. Sâm đứng đụ bà dồn dập. Bà la:
– Chậm chậm chút Sâm. Thím chưa muốn ra sớm. Chơi lâu chút đi cưng? Sâm nằm sà xuống, ấp thím, nắc nhè nhẹ đi! Giống như đêm hôm qua vậy! Đó cưng ơi! Chết con trời ơi! Đã quá đi! Ai chửi tôi nghe, tôi không cần. Tôi thèm đụ quá làm sao bây giờ. ối, cưng nắc êm đềm quá cưag ơi.

Đêm quà thím có đụ với Sâm? Thì ra trong lúc mỗi đêm, chú Hạnh mò tôi ngoài gốc nhãn, trong này thím “ăn vụng.” Đã bao đêm như thế rồi? Phải nhiều lần, hai người mới tự nhiên nhưnhân tình, như vợ chồng.

Tôi thích nhìn thím ôm chặt Sâm, sàng hai mông đít Cặp đùi bà quấn lấy Sâm. Hai bàn chân triển thẳng gân. Bà la:
– Mình ơi! Mỗi ngày qua đây chơi một cái nhen! Em ghiền quá đi. Bữa nào không được đụ, em quạu quọ khó chịu lắm. Em thèm đụ không tưởng tượng được Thèm quá mà không dám nói với ai. Được mình cho em như vầy, quý quá. Đụ em đi. Đụ lén như vầy sướng gấp mấy lần đụ đàng hoàng. Ôi Sâm ơi! Em muốn con cặc Sâm nằm hoài trong lồn em. Đừng rút ra. Em muốn ăn và nuốt cặc Sâm luôn. Ối, em đang lên mậy đây. Sướng quá mình ơi! Chắc bà Tư Dơi bả cũng sướng nhưvầy bả mới dám liều mạng ghe thiên hạ chửi chớ. Phải rồi, vô núi làm rẫy, sống với nhau. Cực khổ gì cũng được. Miễn có được đụ tha hồ là quý rồi.

Sâm bợ đít thím lên. Chàng vẫn nắc thật êm đềm, đều đặn. Nằm dưới hẩy đít lên theo nhịp nắc của Sâm, thím tha hồ la, nói bậy. Làm như sướng quá, đầu óc thím điên lên, phải nói, phải cho thoát ra để diễn ta nỗi khoái lạc từng giây.

Tôi không biếtkhi đụ, đàn ông sướng cỡ nào. Phái nữ thì tiếp nhận cái thống khoái lâng lâng suốt buổi làm tình. Nhưng mỗi kiểu sướng mỗi khác. Cho đến
khi tuyệt đích hoan lạc, thì hồn phi phách tán. Thân xác nằm đó, ôm chặt nhân tình để oằn oại, mà hồn thì chu du đâu mất. Nó bay bỗng lên mây xanh với bao cảnh đẹp thiên đàng. Đôi khi tấm thân chết lặng, ngừng thở hết mấy giây, hồn cũng tê liệt. Không còn gì hiện diện trước những nhục cảm òa vỡ tràn đầy trên toàn thân, từng lỗ chân lông. Chữ nghĩa loài người không thể nào diễn tả nổi cái sướng của hành lạc.

Làm tình với bác Ba rồi, tôi tê tái, tôi muốn chết, tôi muốn bám ông như sam sau khi đã ra. Tôi inuốn ôm cổ ông, ngồi trên lưng ông, để ông ở đâu thì tôi ở đó. Vậy mà sáng hôm sau, khi vào rẫy gặp Vĩnh, xác thịt tôi lại làm người tù cho thần dục vọng lập tức. Rồi trưa đến, ở khu rừng thưa. Tối về, lúc nửa đêm, trên chõng tre, ngoài gốc nhãn. Cớ nào, bao nhiêu cũng chẳng đầy túi thèm xác thịt của tôi.

Tôi tội nghiệp thím. Cái gì đã khiến bà gọi Sâm bằng anh, xưng em. Có phải chính thím không? Không? Bà nói thay cho nỗi khao khát tình dục. Bà bênh vực cho bà Tư Dơi nữa. Bà thèm cả vào núi làm rẫy, dù cực nhọc, nhưng được tha hồ đụ. Có dâm như tôi mới thấy quý những phút trần truồng với người khác giống. Cho nên đối diện với “khác giống”, thần nhục cảm trong tôi không còn phân biệt đó là ai. Chỉ thấy dương vật, lông lá, hình hài, có khả năng biết rung cảm, trèo lên là được rồi, vừa bụng rồi..

Trên giường, Sâm nằm ngửa ra cho thím nựng, thím yêu con cặc cứng của đứa con trai mới lớn lên. Bà hôn hít nó như một đóa hoa quý. Bàn tay Sâm không ngớt bóp vú thím. Chàng rên âm ư. Thím tưng tiu nhẹ nhàng, và mỉm cười nói với khúc gân:
– Cha mầy! Có bây lớn vầy mà làm chết người ta à Mầy vô trỏng làm những gì mà người ta tê tái hết vậy?
Bà áp cặc sát vô mặt, nựng tiếp như nựag một đứa trẻ:
– Mẹ “xương” mầy quá hà. Mẹ “tưngg” mầy quá hà. Mẹ cắn con nhen? Mẹ cắt con ra ăn vớ sau sống nhen?

VN88

Viết một bình luận