Tôi ôm dằn cấu xé chị, cũng nhận được sự đáp trả tận tình, nhưng cái vẻ buồn buồn cứ lảng vảng trên khuôn mặt chị. Tôi gạn hỏi, chị nói: dạo này em có ăn tạp gì nhiều đâu mà sao sồ sề thấy ớn. Chị chỉ vô hông mà than: anh coi nè, mỡ dồn cả đống, rồi chị chỉ vô bụng: còn đây thịt đùn có lọn như dây luộc. Chị thở than: kiểu này rồi không bao lâu sẽ nhăn nhúm già đi.
Tôi nghe mà bắt tức cười. Tôi nói với chị: vậy thì có gì phải sợ chớ. Em không ăn là gì, ngày tối nào mà em nhịn nổi đâu. Chị vả nhẹ vô miệng tôi mà gắt cao giọng hơn: em nói chuyện đứng đắn mà anh còn chọc em nữa.
Tôi phải ôn tồn cắt nghĩa cho chị nghe: chừng nào M. còn thấy anh bám víu say mê ríu rít thì đừng có lo. Mình mẩy em có thay đổi là vi sanh con và nuôi cho bú. Anh không chê thì thôi, sao M. cứ thắc mắc chuyện không đâu cho cuộc sống không vui.
Để cho chị thấy rõ tâm tình của tôi, chẳng một chút ngần ngừ, tôi vồ ôm lấy chị. Tôi hít hà từng chút lên da thịt chị và xục xạo không để chị có hành động hay thì giờ chống gỡ. Tôi rúc vào ngực, tôi giụi vào hông, tôi luồn vào bụng, tôi gục vào háng. Chị bị phá khuấy khắp người nên quơ tay, gạt chưn, đá quẫy lung tung.
Thế nhưng khi con chó đã lăn được vào sát bên chủ thì có cách gì xua đuổi được nó ra nếu chưa được bế nựng. Mặc cho chị miệng la, tay cản, tôi hùng hổ bíu lấy chị. Tôi ôm chặt lấy chị, tay bấu vào vai, vào nách, chị giẫy lên y hệt đỉa phải vôi.
Chị cực lực không cho tôi giữ được chị trong đôi vòng tay. Chị hung hăng co giò đạp vào bắp vế mà giẫy tôi ra. Tôi bực lắm. Tôi đã nói hết nước hết cái mà chị vẫn chưa chiu nghe. Tôi hét toáng lên: S. đã bày tỏ với M. mà cô vẫn không tin. Vậy cô đừng có trách khi ta mạnh tay với cô.
Chị trợn mắt lên nhìn sửng sốt. Chị biết mỗi lần tôi bỏ tiếng “ anh em “ mà thay bằng “ cô, ta “ là cơn dại của tôi đã lên cao lắm. Tôi lườm lườm nhìn như nuốt lấy chị, cặp mắt đỏ chẳng khác con chó điên. Chị run lên vì sợ.
Tôi hét lên: cô hãy nằm xuống trước mặt ta. Chị có vẻ dùng dằng. Tôi lại hét: còn chưa nghe lời ta, hay là muốn ta mạnh tay mới chịu. Chị khép nép bò nhoài trên giường, tôi hét ra lệnh từng chặp: lật ngửa người lên, xoải hết tay chưn ra.
Lúc này thì chị ríu ríu làm. Tôi lấy mấy dải lụa của những bộ quần áo chị mà cột từng cánh tay, cổ chưn vào các cọc giường. Chị nằm tênh hênh như tội đồ đang chờ bị voi giầy, ngựa xé. Chị khiếp sợ và run như cầy sấy.
Tôi chẳng thèm đụng chạm gì tới chị, chỉ ngồi đó đơ mắt ra nhìn. Chị có vẻ lạ lùng nhưng không dám hé môi lên tiếng. Tôi lấy chiếc que mảnh mai gần đó kéo lê trên thịt da chị. Vừa kéo, vừa hỏi chị: có phải chỗ này mỡ dầy lên hả, còn chỗ này thịt bị đùn nên xấu chứ gì.
Chị hồi hộp dõi theo đầu que của tôi. Nín thở khi chiếc que cố tình đâm xọc vào những nơi chị đã chỉ hồi nãy. Tôi nhấc que ra và từ từ úp mặt vào hôn và day môi lên đó. Chị quay mặt sang phía khác, tránh nhìn cử chỉ của tôi. Tôi mặc kệ chỉ làm theo ý định của mình. Tôi nhẹ nhếch môi ra, cắn chút thịt ở mỗi chỗ đó vào miệng mà nhay như nhay vú mẹ.
Thưởng thức xong món hàng mình thích thú, tôi lại cầm lấy que lên tay. Tôi vung đầu roi trên không, cốt tạo nơi chị một sự chờ đợi nóng ruột. Chị cảm thấy nín thở chẳng đoán được tôi định làm gì. Tôi rê rê đầu que xoay vòng quanh bầu vú chị, lại chọt chọt lên chỗ núm vú, rồi lại rê qua chỗ cái quầng. Những hạt sữa bị đầu que khượi lăn tăn chẳng khác chi con sâu róm nên nổi sần lên.
Tôi nhừa nhựa nói bâng quơ: ờ thì bà nói hồi này bà xấu ghê xấu gớm. Điều đó tôi đâu có cãi, nhưng chỗ nào xấu cứ xấu, còn chỗ nào không xấu vẫn đẹp như thường. Tỉ như cặp vú này, nó bị bóp thiếu điều muốn xẹp lép mà thả ra chúng cũng sưng tù vù, hổng lẽ bà cũng chê. Thì để tôi cắt liệng mẹ nó đi, chớ còn để mần chi.
Tôi nói rồi đứng rột lên, đi vô bếp. Tôi nhẩn nha tìm con dao, kéo dài thời gian bằng cách liếc lưỡi dao vô đít tô sành nghe rẹt rẹt. Tôi chà con dao nghe rạo rạo, cốt cho chị mường tượng nhận ra nét sắc của nó. Tôi muốn chị phải nóng ruột chờ tôi có dám xẻo bỏ cặp vú thảy cho chó ăn chăng.
Tôi trở lại với con dao sắc lẻm trong tay. Tôi thử độ bén của nó bằng cách cạo một khoanh lông nơi nách. Tôi chê chưa chịu nên lại liếc con dao vào vải quần din đang mặc. Chị nín thở chờ. Tôi dơ con dao lên hà hơi vào và đưa tay thử. Xong, tôi mới nhích mũi dao ở nhúm lông nơi háng chị cạo xoèn xoẹt. Những sợi lông lồn lả tả rụng, tôi hơi đè mũi dao xuống khoảng thịt u lên của cái lồn dọa xỉa cho nó chảy máu ra.
Chị sợ quá, trợn mắt nhìn tôi không chớp. Tôi lại cạo phăng một nhúm lông nữa, rồi dúm nó vào mấy ngón tay, đưa lên mũi hửi, và dùng miệng thổi phù phù cho chúng bay lả tả lên bụng chị. Chị điếng hồn. Nào tôi đã chịu ngưng. Tôi đưa mũi dao, ướm khoanh một vòng nơi vú trái, lại ướm khoanh một vòng quanh bầu vú phải và hỏi chị: bây giờ thì bà muốn ta thẻo cái nào trước.
Tôi lăm lăm con dao giống anh đồ tể chọn lựa giữa hai con cầy để coi mần thịt con nào trước. Chị nào dám có ý kiến. Tôi nhử nhử con dao lên núm vú, lẩm bẩm: có lẽ nên xẻo cái này trước. Sau đó cất vô túi, thỉnh thoảng lấy ra ngậm nút cũng đỡ.
Tôi chưa thực hiện điều này thì lại trầm trồ vào quầng vú. À không, phải gọt hai cái quầng này trước, chớ để chúng nhóc nhách giương mắt ra dòm coi trân tráo quá đi. Tôi lật ngang bản con dao và đập phèn phẹt lên quầng vú từng cái.
Tôi đợi chị rùng mình mấy lượt rồi mới đặt con dao xuống bên chị. Tôi xoa hai bàn tay vào nhau và lẳng nhẳng nói một mình: ờ, cắt liệng thì lúc nào chẳng làm được. Nhưng cắt cũng nên hun hít nó một chút để sau cô có cụt vú cũng không trách là ta vô tâm.
Nói xong, tôi bụm hai bàn tay vào từng bên vú, tưng tưng cho mỗi cái lùm lên bự xự mới thè lưỡi ra liếm khắp quầng và núm. Tôi rà cái lưỡi cho đầu vú tù vù lên, còn mỗi quầng cũng căng trơn mọng lễu, mới chụm môi vào bú xụp xụp.
Tôi bú vú, còn hai tay thì vò liên tiếp vào dưới bầu cho chúng không bị xẹp. Răng tôi cắn vào các núm nút chùn chùn và kéo giựt cho nó sưng vều lên giống hòn bi. Chị nhúc nhích, cọ quẹt trên nệm, miệng mếu xệch đau khổ.
Tôi bú một hồi thì nhả ra. Tôi lại quơ con dao lên hỏi: sao giờ thì cắt được rồi chớ. Tôi dựng mũi dao lên một bên bầu vú hỏi: chỗ này hả, rồi dịch lên đầu vú cũng đặt câu hỏi như vậy. Lưỡi dao lạnh rê rê trên vú mềm thịt khiến cả cái vú nổi lăn tăn.
Thấy chị có vẻ phân vân, tôi lấy cớ hoãn binh: thôi được, tạm để cô suy nghĩ. Tôi loay hoay nhìn vào cái lồn chị. Tôi bảo: đang khi chờ đợi thì ta coi đám này một chút. Rồi tôi lấy tay banh hai mu ra, nghiêng đầu bên này bên kia nhìn. Tôi chậc chậc cái lưỡi, phê phán tự mình ên: lông rậm phủ đầy, nói nó xấu thì để mớ lông này làm chi nữa.
Thế là, tôi nghiêng lưỡi dao cạo rột rột sạch mớ lông lồn mượt đen. Chị rên lên: đừng anh, đừng anh. Nhưng tôi bảo: cô chê bai nó mà, trước sau gì tôi cũng khoét quẳng nó đi. Tiếc gì kia chớ. Tôi cạo ràn rạt, lưỡi dao đâu sánh nổi với nét bén ngọt của lưỡi lam nên làm cho cái lồn chị bị đau nhoi nhói.
Chị vật mình uốn éo, lôi các đầu lụa nghiến xiết cổ tay, cổ chưn. Chị nhăn mặt đau đớn, tôi vờ như không thấy. Tôi tiếp tục cạo nốt những sợi lông lởm chởm và lấy bàn tay phủi cho chúng rơi ra. Một số còn đầy đủ chưn nên bám dai như đỉa.
Tôi lại đứng lên, mò ra bếp, tìm một vật. Tôi xách lại một bình xịt nước dùng để ủi quần áo. Tôi bấm cái cò, nước lạnh rưới lên vũng quanh cái lồn. Những tia nước xoáy vào dúm thịt mềm và nhạy khiến chị dãy dụa vì buốt. Tôi rưới ồm ồm lên cái lồn, lại tách hai mu ra rưới vào trong khe. Vừa xịt vừa phủi lông, hẳn nhiên là mấy ngón tay chạm vào chỗ lồn ào ào.