VN88 VN88

Éo le một cuộc tình – Truyện 18+

Tôi giựt mình tưởng nghe lộn. Thấy vậy, tôi giựt giơ bàn tay tôi úp vào chỗ vú chị kêu đau nhức. Chị hối tôi: chỗ này nhức nè tía non, người ta nhờ mà cứ chần chờ. Tui mà cúi dẻo mặt nhìn được vào vú thì chắc là khỏi nhờ…đâu. Tôi hổng hiểu sao chị tránh không dùng chữ “ em “ vào câu trách của chị.

Thế là tôi phải làm cái phận sự chị nhờ. Tôi ấp tay vào vú, cảm thấy như tim đập thình lình, chỗ tim chị cũng thấy thoi thóp rồi sữa như cuồn cuộn trào dâng. Tôi mới nắn ngón tay vào quầng vú sơ sơ thì đã cảm thấy độ dầy và độ nặng lồm cồm trên vú.

Tôi hỏi: phải chỗ này hôn. Rồi lại hỏi: phải chỗ này hôn. Cứ vậy, tôi xê dịch bàn tay khắp cái vú, chỗ nhức vẫn mù tịt. Mãi tới khi hết cái vú bị thăm dò rồi thì chỗ đau vẫn chưa tìm ra mà sữa thì bết bê nhuốm ướt đầu vú. Chẳng chỉ riêng bên bị tôi nắn bóp mới có tình trạng này mà cả hai vú đều như thế. Sữa cứ phun thành vòi, như con nít đái rắt. Tôi phải lấy ngón tay bụm và day như chị bữa nào.

Chị đứng im đó hưởng thụ. Tôi trịn một lúc thì hai đầu vú cương lên nhưng vừa nhả ra thì sữa lại tia. Tôi hoảng quá làm sao giữ sữa để dành cho thằng nhỏ. Cũng may là chị đã bày kế cho tôi: sữa trào chỉ có cách ngậm vào nút thì mới ngưng chảy.

Nãy giờ tôi chạm được vú chị rồi thì giờ chị biểu sao là tôi làm liền như vậy. Tôi há miệng ra và ngoạm lấy vú chị, chưa chi chị đã rùng mình một cái. Tôi nút nút, sữa bắn ào ào vô vòm họng tôi, ngọt không ra ngọt, chua không ra chua, mùi măn mẳn, nhưng béo béo. Tôi bú và giựt cái vú cho sữa mau ra hết, còn tay kia thì bịt chặt đầu vú để giữ sữa khỏi tứa ra.

Tôi bú tới lúc cái vú muốn xẹp lép, định thôi thì chị biểu: bú qua bên kia luôn, chớ để căng sữa thì cũng nhức, ai chịu được. Vậy là số tôi khù khờ được thánh nhân đãi nên tôi làm tới luôn chớ bỏ uổng đi. Lần này tôi nút mà tay thì măn cái vú không khiến miệng đã bùi mà tay cũng êm làm sao.

Khi cả hai vú đã xẹp hết, chị nhìn tôi trách móc: có bi nhiêu mà cũng lụp chụp. Nhưng rồi trực nhớ là tôi ít được ngắm vú đàn bà nên chị thương hại tôi mà khẽ giọng hỏi: bộ má hổng cho ngậm ti sao mà thèm dữ vậy. Tôi gật đầu, sụt sịt. Chị vít tóc tôi xuống, hôn lên đỉnh đầu tôi và nói: thôi được rồi, thỉnh thoảng thằng cu bú hổng hết, chị cho ngậm chút đỡ ghiền.

Nghe vậy, tôi khóc ré lên. Chị ôm cứng tôi dỗ dành.

Dạo này việc học hành của tôi hoàn toàn bị chểnh mảng. Bài vở không làm, học đâu quên đó. Vào lớp chỉ mong sao chóng hết giờ để về. Mặt mày lúc nào cũng ngu ngơ, mụ mị, nhiều lúc chỉ muốn bỏ học nghỉ quách. Tôi đem tâm sự này nhất nhất kể hết với chị. Chị run lên sợ tôi làm liều. Chị tự trách vì chị mà tôi làm trái lòng kỳ vọng của cha mẹ.

Tôi thực sự cảm động, lại càng bị dày vò hơn. Đáng lẽ tôi chẳng nên nói ra để chị quá lo lắng, cứ im ỉm giữ sâu kín trong lòng. Nhưng tôi làm sao quên nổi hơi hướm chị, cái hơi hướm như bóng ma ám ảnh tôi, lúc tỉnh cũng như lúc mơ.

Nhìn vào đâu cũng thấy bóng dáng tha thướt của chị, hít vào đâu cũng thấy lảng vảng mùi thịt da thơm ngát của chị tỏa ra. Hơi nhắm mắt đã thấy hai trái vú căng sữa của chị chập choạng trước mắt tôi. Cái miệng dẩu ra chỉ mong tớp vào bú như lần được chị ban cho đặc ân ngậm vào bữa trước.

Về ở nhà, quanh đi quẩn lại chỉ có hai chị em. Chị vẫn giữ nếp sống tự nhiên của người tây phương nên chỉ mặc mong manh chiếc áo với hai sợi dây nhỏ và xùng xình dài tới đầu gối. Chị vẫn không mặc nịt vú, và nếu đừng dè dặt với tôi, có lẽ chị cũng không cần thiết mặc cái sịp làm gì. Chị luôn than: xứ sở gì mà nóng như hầm lửa.

Tôi cố làm mặt tỉnh, hết vào lại ra nơi phòng chị để chờ mong được chị sai bảo. Chị thấy tôi lảng vảng cũng tội nên một mặt ve vuốt tôi, mặt khác khuyên tôi đừng bỏ học. Tôi không cho biết ý dứt khoát nên chị càng lúng túng biết bao.

Cũng dạo này, mỗi khi cho bé bú chị bất đắc dĩ phải gỡ hai sợi dây áo ra khỏi vai để chiếc áo rơi phủ trên bắp vế. Cả một khuôn ngực chị bày ra đầy đủ, những bắp thịt căng mọng tuyệt vời, còn hai trái vú như quả bầu to treo hơi nặng.

Khi bé bú, chị phải lấy tay rịt bên vú kia vì sữa trào ra. Tôi nhấp nhổm muốn xin chị cho vịn phụ, nhưng lấm lét không dám. Chứng kiến vẻ mặt đờ đẫn của tôi, chị yêu cầu tôi đi ra để chị dỗ bé ngủ. Tôi biết chị muốn trốn lánh một thực tại khó xử, nên trong đầu tôi sóng gió nổi lên.

Chị trẻ quá, ông ấy luôn xa nhà. Phụ nữ nào không rạo rực và chờ mong một sự ôm ấp vỗ về. Ngặt cái ông là ân nhân của gia đình tôi, và chị cũng đang giúp đỡ tôi, nhưng nếu tôi bỏ ra là coi như thất bại và không còn dịp nào nữa.

Thế nên, mới quay lưng ra, tôi vội trở ngược lại. Chị trợn mắt hỏi tôi: sao em chưa đi ra. Lần này chị cố ý dùng tiếng “ em “ để buộc chặt tôi. Tôi phản ứng: em chịu đi với một điều kiện. Chị ngạc nhiên hết sức vặn tôi: điều kiện gì, em nói đi. Tôi nuốt nước miếng bày tỏ ý: em xin chị cho em bú chỗ vú đang trào sữa một lần chót, chị vừa khỏi phải đè chặn mà em cũng thấy vui.

Chị ngần ngừ nhìn sững tôi im lặng. Chị suy nghĩ gì đó một đỗi rồi nói nghiêm: được, em bú đi và nhớ giữ lời nhé. Tôi ngượng nghịu áp vào ngực chị. Tôi đè một phần người lên đùi chị và há miệng ngậm vú bắt đầu mút. Cái núm dầy cộm nằm gọn ở lưỡi và răng, tôi bụp bụp nhay mấy cái, sữa bắn tia vào miệng.

Tôi nút, nút, sữa càng chảy ra nhiều. Tôi nuốt ực ực không kịp. Cái đầu vú chẳng hiểu sao cứng mọng làm cho lưỡi tôi bị ráp ráp. Tôi bú nút say sưa, ngước lên thấy mắt chị hơi lim dim. Tôi đánh bạo bợ hai bàn tay như cái khóa, nhốt cái vú đang bú thành một bắp và tôi bóp mạnh bạo.

Miệng bú, lưỡi nhằn khắp quầng vú, kích thích cho cái núm đội cứng lên trong khi hai bàn tay sờ soạng khắp cái vú để chị thấy được sự trân trọng của tôi trước vẻ đẹp của chị. Tôi cố ý bú mà dằn nguyên vùng miệng vào cái vú, tôi xoay tròn cái đầu cho miệng day cái vú đảo điên.

Cái áo kêu sột soạt trên bắp vế chị, như ve vuốt thịt da tôi nên tôi càng bú, nút vào vú mạnh hơn nữa. Vừa bú, tôi vừa thỏ thẻ: chị, chị đừng ác tâm với em, đừng bắt em phải thèm thuồng. Chị sá gì chút sữa dư, để em tiếc, mà chị cũng thấy thiếu sự nôn nao.

Chị có vẻ phân vân. Tôi không để chị kịp từ chối, tôi rúc vào cái vú và tay cứ xoa miết quanh cái vú. Tôi cũng thả bớt một tay lách vào bóp luôn cái vú của bé. Thằng nhỏ bị tuột vú đạp nhoi nhoi, chị vội nhét vú vào miệng nó, nhưng lại không hẩy tay tôi ra.

Bây giờ thì tôi đã ôm gọn cả hai vú để bóp măn thỏa thích. Tôi phải nhanh chóng trấn áp để chị không kháng cự được. Tôi bóp, tôi mằn phía thịt mềm ở dưới hai bầu vú, chị sượng sùng và thở ra dồn dập. Tôi mượn lúc này để bày tỏ hết nỗi lòng với chị: chị ơi, em yêu chị. Em thích được bú chị, xin đừng cấm đoán em. Chị biết mà, em chiêm ngưỡng chị như má em, nếu chị thương cho em được sờ bú chị như thế này thì em hứa sẽ không bỏ học.

Không dè lời trần tình của tôi đánh gục chị tàn nhẫn. Chị ngơ ngác nhìn tôi: em nói sao, em yêu chị, sao em dại dột vậy. Chị lớn hơn em mà. Tôi gật đầu xác nhận, song vẫn lải nhải: phải, chị lớn hơn em, nhưng trái tim chị không mạnh hơn em. Chị thấy đó, em bú, em nút vú chị, tay em vần vò vú chị, chị rung cảm mà. Chị có dám nói là em không làm chị rung động sao ?

Chị ngồi im. Thằng bé bú đã no, chị quá rã rời tay nên đặt nó xuống. Giờ chỉ mình tôi là chủ nhân ông các báu vật bày trên ngực chị. Đang khi chị lom khom đặt bé thì tôi cứ lẳng nhẳng đeo ngậm vú chị mà bú, còn tay thì bóp, vo tròn trên đầu vú bỏ không. Chị lệt bệt na tôi nằm ngửa ở mép giường, y hệt con chó mẹ bị đứa con đeo sềnh sệch ở bên hông.

VN88

Viết một bình luận