VN88 VN88

Emmanuelle sao em bú cặc giỏi quá trời – Truyện 18+

Khi thuyền xoay ngang vì vướng cát không thể vào sâu hơn được thì tất cả lớp trẻ chạy ùa về một mạn thuyền, rối rít vẫy chào hai cô gái trên bờ. Những đứa trẻ con Thái quấn một cái khố vải màu đỏ, đen hay nâu quanh háng. Những đứa còn lại, trai cũng như gái, đều trần truồng.

Những đứa nhanh nhẹn nhất đã nhảy xuống nước, vẫy tay thúc giục những đứa còn lại nhảy theo. Một cô bé má phính mũi nhỏ tóc dài gần bằng cả thân hình, đã tiến ra mép thuyền cao nhất trước khi vừa la vừa nhảy ra, làm như mình có cánh để bay. Cô bé rơi tùm xuống nước giữa đám bạn đang bì bõm la hét.

Emmanuelle tiến vào nước ra đón đám trẻ. Khi nước đã ngập ngang đùi, nàng quấy váy lên cột ngang hông, định bồng một cô bé tóc vàng đặt lên đó, nhưng nút tuột tung. Một cậu bé nhẩy lên đánh đu trên cổ nàng. Cô gái lớn tuổi nhất trong đám, vú đã nhô lên, cũng bắt chước. Rồi chẳng mấy lúc cả lô đám trẻ đánh đu lên nàng làm té ngập vào nước Lũ trẻ hò reo. Emmanuelle đứng dậy, tháo váy cởi áo ra vứt luôn về phía bờ. Rồi cũng trần truồng như đám trẻ, nàng hò reo đùa rỡn với chúng.

Một chiếc thuyền thứ hai Emmanuelle không nhìn thấy ban nẫy đã tiến đến cặp sát chiếc đầu tiên. Lũ trẻ con ngừng đùa rỡn, kéo nàng lội về chiếc thuyền mới. Thuyền này chở trai gái lớn tuổi hơn mặc quần áo tắm đàng hoàng. Anna định lên tiếng báo động cho Emmanuelle biết thì một tiếng gọi vui mừng đã cất lên từ chiếc thuyền mới tới, đó là Marie-Anne tóc không cột bím, để tung bay dưới nắng và gió.

Đám trẻ đang ở trong nước kéo Emmanuelle về phía bờ. Cô gái bé nhất giơ tay túm lấy âm mao của Emmanuelle cho khỏi té. Nàng cúi xuống bồng cô lên, tay kia bồng một cậu bé Thái, tiến về phía Marie-Anne đang lội nước tiến vô Emmanuelle hỏi.
– Tất cả lũ trẻ này là của em đấy hả?
Marie-Anne hỏi tiếp.
– Lúc này thôi. Các chị đi gì đến đây vậy? Chỉ đi có hai người thôi hả?
– Anh Jean lái xe đưa hai đứa tôi đến đây rồi đi ngay. Anh phải đi công tác gấp. Tôi đến đây cất chỉ để thăm em đó thôi. Anh Jean năm ngày nữa sẽ trở lại đón. Nhưng này đừng có vội buồn vì ngày mai chú Mario sẽ đến đây? Bungalow của em ở chỗ nào?
– Không ở đây. ở bãi biển phía bên kia cơ. Hai chị làm cái gì ở bãi biển hoang vắng này?
– Bọn tôi đã thuê nhà ở đây. Nhà ngay kia kìa.
Ai có sáng kiến đó vậy?
– Anh Jean thuê.
Marie-Anne nhìn Anna ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
– Bây giờ hai chị lên thuyền của tôi. Chúng ta đưa đám con nít về trước rồi đưa hai chị đến chào ba má tôi. Chúng ta sẽ ăn cơm tối với nhau. Sau đó hai chị đi vòng mỏm đá trở về nhà. Ban đêm thủy triều xuống thấp và tối nay lại có trăng, hai chị không có gì phải sợ hãi cả.
Emmanuelle nhặt áo váy ướt sũng nước lên.
– Tôi phải mặc chút gì chứ.
Marie-Anne quay lại hỏi Anna với giọng hơi chút mỉa mai.
– Còn chị, chắc hẳn chị mặc nguyên vẹn áo quần như vậy luôn?
Cô gái ý chỉ cười không trả lời, đi theo Emmanuelle trở vào nhà phía sau.

Hai cô gái trở ra bãi nhanh chóng, đều mặc áo tắm. Tình cờ cả hai cùng mặc kiểu giống nhau, một mảnh, vải rất mỏng, bó sát vú, để hở lưng và hai bên sườn, làm phần mu tam giác và hai mông nổi bật hẳn lên. áo của Emmanuelle màu đất nung, áo Anna mầu ô liu.

Khi đã lên thuyền Emmanuelle mới nhìn thấy thủy thủ đoàn, đó là hai anh chàng người Hoa đang uể oải nằm dài trên sàn thuyền, miệng nhai trầu bỏm bẻm. Họ không buồn trỗi dậy vẫn điều khiển được thuyền dễ dàng.

Khi thuyền đã nhổ neo, Marie-Anne cởi nịt vú trắng rồi cởi luôn cả bikini trắng. Cô gái nằmxuống sàn thuyền, ngửa mặtlên trời phơi nắng, đôi vú cứng thẳng như bằng đất nung, hai chân mở rộng. Một cậu bé đến nằm sấp giữa đôi chân ấy, mặtngang tới đôi mắt cá. Cậu rấtxinh trai, khoảng mười hai mười ba tuổi. Cậu chăm chú quan sát cái giống của Marie-Anne. Cả hai chẳng ai nói tiếng nào. Anna và Emmanuelle không phải lúc nào cũng nhìn những hàng dừa đang lướt qua bên trong bờ, nhưng cậu bé này thì không lúc nào ngừng nhìn âm hộ cô gái đang nhấp nhô theo thuyền trên sóng.
*
* *

Biển đã lùi xa đến nỗi những ánh đèn của bungalow chỉ còn mờ ảo. Chắc hẳn đã quá nửa đêm. Emmanuelle và Anna nằm dài trên cát ấm và nóng ngay sát mé nước.

Hai người đã từ nhà Marie-Anne trở về khá trễ và đã ra ngoài nơi hàng hiên, một ông già mặt mũi nhăn nheo dữ dằn như một cướp biển về hưu có nhiệm vụ bảo vệ cho hai cô chủ nhà đang nằm dài hả miệng ngáy đều, một chiếc gậy lớn trong tầm tay. Sự hiện diện của ông già này là một biểu hiện của vị trí xã hội của hai cô, chứ không thực sự là cần thiết.

Emmanuelle đề nghị hai người đi tắmbiển đêmlần chót. Không cần đợi đề nghị, Anna tháo giây áo tắm, cởi hẳn ra xếp để bên cạnh ông già bảo vệ rồi đi ra biển dưới ánh trăng đang chan hòa. Đây là lần đầu tiên Emmanuelle nhìn thấy Anna khỏa thân.

Bây giờ hai thân thể trần truồng nằm sát cạnh nhau ven bờ nước, một sự ngượng ngùng khó hiểu làm Emmanuelle khựng lại, không sử dụng đôi môi cũng như hai bàn tay mình. Nàng muốn Anna lên tiếng nói chuyện, không nói về tình yêu, đàn ông hay chính mình, cũng không nói về cả tương lai, mà chỉ nói về những sự vật tầm thường, như bọt biển, tiếng sóng vỗ, những vỏ sò hến đang cọ sát trên da thịt, những bóng người qua lại phía xa, đầu cúi xuống đi bắt cua, hay những ánh đèn lấp lánh của những thuyền đi đánh cá đêm. Nhưng Annáchỉ nhìn bầu trời và không nói gì cả.
Sau cùng Emmanuelle lên tiếng hỏi.
Anna đang mơ tới chi vậy?
– Tôi đâu có mơ. Tôi đang sung sướng.
– Tại sao Anna sung sướng?
– Tại vì Emmanuelle.
Emmanuelle nghĩ thầm: nếu tôi không yêu cô gái này ngay từ lần đầu gặp gỡ, chắc hẳn khó lòng có thể yêu được cô lúc này. Chính vì thế mà tôi có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Nàng nói.
– Tôi chưa bao giờ ngắm kỹ Anna cả.
Thế bây giờ ngắm đi.
Tôi có thể yêu được Anna mặc dù Anna đẹp hơn tôi.

VN88

Viết một bình luận