VN88 VN88

Emmanuelle sao em bú cặc giỏi quá trời – Truyện 18+

*
* *

Trong căn nhà bằng ván ghép của Mario ven con sông nhỏ, nơi mà Emmanuelle đã từng đến một lần. Nàng với Quentin cùng nằm dài trên thảm chờ đợi cô gái Nga đến ăn cơm tối. Mario ngồi ở bàn làm việc, hí hoáy viết những điều gì đó Anìl buông bút cầm một tờ báo người hầu nam mang vào mở ra đọc rồi lên tiếng.
– Có tin này hay. Mộtbác sĩvừa bị bắt vì cảnh sát khám phá ra trong phòng ông một cô gái chết một cách khả nghi.
Emmanuelle nhận xét.
– Chết trong phòng mạch thì có gì là đáng nghi.
Nhưng Mario không chịu.
– Nhưng gần đây hơi nhiều phụ nữ chết trong phòng mạch của bác sĩ Marais.
Emmanuelle nhớ lại vợ chồng bác sĩkỳ lạ với liều thuốc kỳ quái ấy, nhưng nàng không nói gì. Mario đọc tiếp trang báo rồi nói tiếp.
– Tôi theo chủ nghĩa dâm tình thật đấy, nhưng không phải thứ dâm tình làm chết con người.

Mario lại hí hoáy viết và không còn ai nói thêm gì cả. Emmanuelle mặc một chiếc váy màu tím và một cái áo thungtímnhạt, đôi chân trần hướng về phía Quentin. Quentin đưa năm ngón tay làm lược chải mái tóc cho nàng, hôn lên mắt, lên má rồi lên môi nàng. Nàng vòng tay ôm lấy gáy anh và hai người cứ thế mà hôn nhau, cọ sát vào nhau rồi lồng đùi vào nhau. Chỉ một lát sau váy của nàng đã tốc lên hết và từ bàn làm việc, Mario có thể thưởng thức vẻ đẹp gợi tình của nàng trong tư thế ấy. Anh nghĩ rằng đôi chân phụ nữ cũng kích thích nhưcặp vú vậy. Nhưng chân chỉ gợi tình dưới một làn váy bởi vì nó dẫn tới âm hộ. Còn khi người đàn bà đã cởi hết y phục, đôi chân bớt gợi cảm vì nó chỉ là con đường cho đàn ông trực chỉ âm hộ mà thôi. Và bây giờ bàn tay Quentin đã tiến lên vuết ve phần đó của nàng.
Emmanuelle ngồi bật dậy, đưa thẳng hai tay lên cởi áo ném tung ra sàn rồi thoải mái nằm xuống. Nàng hỏi.
– Anh Mario đang làm chi yậy?
– Tôi đang tả em.
Quentin im lặng ngắm bộ ngực trần của Emmanuelle trong một khoảng khắc rồi nắm lấy hai tay của nàng, đưa lên vuết ve hai vú. Anh thưởng thức sựkích thích đang hiện ra dần dần trên nét mặt nàng.
Mario nói bằng tiếng Anh.
– Bây giờ tôi khoái có mười gã đàn ông nữa nằm đây, lần lượt làm tình với nàng. Không, có lẽ hai mười gã mới đủ
Emmanuelle lo ngại hỏi.
– Anh nói chi vậy?
– Nói về em. Tôi đang muốn thẩy em cho một bày đàn ông dâm dục, để mặc cho họ vần em tối đa.
Thôi đi anh. Bây giờ tôi chỉ khoái làm tình với Quentin, với anh và Metchta thôi.
Tôi biết. Nhưng cái ý nghĩ là em sướng tứ tung đủ kiểu làm tôi đang bị kích thích dữ lắm.
– Nhưng anh vẫn bảo anh tôn trọng ý thích của tôi kia mà.
– Đó là chuyện ngày mai. Hôm nay tôi đang thích một điều khác.
– Điều gì? Coi tôi như một đồ vật hả?
– Có thể lắm, nhưng không chắc. Tôi đang mơ đến một cái gì thật súc vật ào lên em như một đạo quân đánh mướn cưỡng hiếp một cô gái phe chiến bại. Tôi khoái ngồi thưởng thức một cảnh như vậy.
Mario im lặng một chút rồi nói.
– Tôi hỏi thật em, trên đời này có cái gì thích thú hơn niềm khoái lạc của một đàn ông đi mướn một đám cết đột hiếp cô vợ cưng của mình không?
Mario chấm dứtgiọng sôi nổi để chuyển sang một giọng như đùa cợt.
– Coi bộ muốn như vậy là chúng ta yêu nhau rồi đó nghe!

Mario đề nghị.
– Lấy xe của em đi, tôi lái cho.
Mặt trời đã ra thoát khỏi những cơn mưa tầm tã hôm qua. Không khí mát mẻ và dịu dàng như một mùa xuân bên Âu Châu. Emmanuelle ngửa mặt hít không khí trong lành đang làm bay tung mái tóc. Đêm qua nàng thức khuya nên bây giờ còn ngái ngủ.

Chính Mario đã lên tận phòng và mở tủ chọn cho nàng y phục cần mặc hôm nay; nghiêm trang hơn lệ thường và đeo cả nữ trang bằng bạch kim nữa. Cũng vẫn chính Mario giúp nàng chuẩn bị xiêm y và nàng sung sướng khi những ngón tay của Mario đụng chạm vào da thịt trần truồng của mình. Ngày hôm nay có vẻ bắt đầu tốt đẹp đây.

Xe đã chạy gần đến khách sạn đông khách nhất thành phố, làm nàng lo ngại hỏi.
– Chúng ta vào Chandra hả?
Vào cái nơi này thì nội trong tiền sảnh thôi nàng cũng dám gặp cả hai chục người quen, và không thiếu người đoán ra hôm nay nàng định đến đây hành cái nghề gì.
Mario không trả lời nhưng xe đã chạy qua cửa khách sạn Chandra, quẹo mạnh tay phải đi vào một khuôn viên núp sau tòa nhà khách sạn đồ sộ ở mặt tiền đại lộ. Nàng ngạc nhiên nói.
– Ủa, sao mọi khi tôi không thấy cái lối đi này nhỉ?
Khi xe chạy chậm lại, tiến đến tòa nhà lớn phía sau,
nàng vẫn chưa hết ngạc nhiên. Không biết kiến trúc sư nước nào vẽ kiểu mà độc đáo quá. Nàng nói.
– Tòa nhà này làm bằng kiếng!
– Đúng vậy đó em. Vách bằng kiếng dầy từ mười lăm đến hai mươi phân, nhưng chắc như đúc bằng bê tông vậy. Hơi nóng không xâm nhập vào được, cũng như không nhìn thấy được gì bên trong, lại khỏi cần đục cửa sổ.
Thế không khí vào bằng cách nào?

VN88

Viết một bình luận