VN88 VN88

Emmanuelle sao em bú cặc giỏi quá trời – Truyện 18+

Emmanuelle lại bắt đầu lo ngại. Sống trong cơn khoái lạc triền miên không có chỗ mà thở như những người này thì coi bộ điên quá. Nhưng chợt nhớ ra một chi tiết, nàng hỏi.
– Nhưng chích một lần không nghiền ngay phải không, bác sĩ?
– Đúng vậy. Phải từ mười đến mười hai liều mới gây nghiền được. Mỗi ngày cô sẽ đến đây vào giờ chúng tôi định để chích một liều.
Nàng mừng rỡ, hóa ra cái đám này không có định nhốt nàng luôn ở đây, và chích một liều thì không nghiền được, vậy thì tại sao không thử. Nàng nói.
– Thiên đường chưa bao giờ là cõi hấp dẫn đối với tôi.
Nhưng quí vị đừng vội thất vọng bởi vì tôi đã đến đây không phải chỉ định để nói chuyện xuông.
Nàng đưa mắt nhìn một lượt những người chung quanh, rồi vui vẻ nói.
– Rồi, xin bác sĩ mang ống chích ra đây. Tôi sẵn sàng. Tôi muốn xem linh dược của quí vị ra sao.
Nàng vui vẻ nghĩ thầm, chích xong mình phải phá quấy đến nơi đến chốn cho mấy ông bà cứ như ngái ngủ này tỉnh táo lên một tí. Nàng quay lại bảo bác sĩ.
– Bác sĩ còn đợi gì nữa! Tôi tình nguyện để bác sĩ chích mà. Cứ làm đi, đừng có ngại. Chích tôi đi!
Tôi đã gây ra những thảm hoạ, tôi đã diệt dân nhiều tỉnh, nhiều vương quốc. Nhưng tôi đã làm điều đó nhân danh tình yêu của chú Ki-tô và Đức Mẹ Đồng Trinh.
ISABELLE LA CATHOLIQUE, nữ hoàng xứ Castille.

Marie-Anne đột ngột xuất hiện một buổi trưa trời xanh thẫm sau những ngày mưa ướt dầm mặt đất. Emmanuelle đang ngồi duỗi thẳng một chân ra phía trước, tì cằm lên đầu gối chân kia đang co lại, lơ đãng nhìn những cành lá nước mưa rửa sạch bon, nàng đang chờ Anna Maria tới Cả tuần trôi qua hôm nay nàng mới lại ngồi làm mẫu
cho Anna vẽ tiếp.
Nàng mừng rỡ nhỏm dậy lao về phía cô bạn nhỏ.
– Em! Em đấy hả! Em ở đâu chui ra vậy? Sao em lại có mặt ở đây?

Nàng nắm lấy hai bím tóc vàng của Marie-Anne, sung sướng cà đôi môi mình lên hai má mọng căng và rám nắng mặt trời miền biển. Cô bé Marie cắt nghĩa. Tại ba tôi đó, ông cần có má để thù tiếp bạn bè từ Paris tới. Bởi thế hai mẹ con tôi trở về Bangkok ít nhất là một tuần.
Emmanuelle chảy dài mặt.
– Có một tuần thôi sao!
Marie-Anne trách cứ.
Tại sao chị không đến thăm bọn tôi ở bãi biển? Tôi đã dặn dò chị là phải tới kia mà.
Cô bé vùng vẫy.
– Chị đừng giật tóc tôi như vậy nữa, đau mà.
Emmanuelle lấy hai bím tóc cột ngay thành một cái nơ quanh cổ bạn như muốn xiết cổ, rồi tuyên bố.
-Tôi nhớ em gần chết. Em xinh quá đi!
– Thì tôi vẫn xinh, chị quên sao?
– Nhưng bây giờ em đẹp hẳn lên.
– Chuyện đó bình thường thôi.
Emmanuelle hỏi.
– Sao, em vẫn còn thích tôi chứ?
– Cái đó thì phải coi xem sao. Chị đã làm những gì trong lúc không có tôi chăm sóc?
– Làm toàn những điều ghê rợn không à.
– Chị kể đi.
– Em kể truởc. Lần này đến lượt em thú tội truởc, tôi nghe. Bây giờ đổi vai trò rồi đó nghe.
– Tại sao vậy?
– Bởi vì bây giờ tôi mới là người thành thạo chuyện tình dục hơn em.
Đôi mắt xanh biếc của Marie-Anne lộ vẻ không tin. Cô bé nói với giọng uể oải dò dẫm.
– Nghe nói chị dạo này ít chơi với chú Mario phải không? Chị không gặp chú ấy nữa có đúng không?
Emmanuelle đùa cợt.
– Dạo này tôi được nhiều đàn ông ưa chuộng quá nên chính anh Mario cũng phải đợi mới đến lượt. Thế còn em có phiêu lưu mạo hiểm gì không? .
– Cả ngàn vụ chứ không ít.
– Thì cứ tả thử một vụ đi đã.
Một tiếng động cơ xe hơi nổ vang làm hai người quay về phía đường lộ. Marie-Anne trố mắt nhìn.
– Cái xe quái quỷ gì vậy? Mà ai đang lái vậy?
– Anna Maria Serguine. Em có biết cô đó không.

VN88

Viết một bình luận