VN88 VN88

Emmanuelle sao em bú cặc giỏi quá trời – Truyện 18+

Nàng cảm động:
– Sao mọi người biết về tôi nhiều quá vậy! Tôi mới đến đây có ba tuần lễ. Bộ cả thành phố này chỉ quan tâm đến những gì tôi làm sao?
– Không phải cả thành phố, mà là một thành phố nhỏ trong thành phố lớn ấy thôi. Làm sao mọi người không say sưa vì em sao được? Mọi người vẫn luôn luôn chờ đợi em.
-Tại sao vậy? Trong cái thành phốbí mật này, nếu tôi không hiểu sai, thì các phụ nữ đều giống nhau…
– Một hiền giả của chúng tôi đã nó: “Người ta chỉ có thể yêu chính em gái mình hay cô em song sinh”. Bởi thế lẽ dĩ nhiên là chúng tôi yêu thích em.
Emmanuelle hỏi với giọng không nhu mì chút nào:
– Thế bộ Anna Maria Serguine không phải là em của ông sao?
Nhưng đâu có dễ gì mà gây nổi với hoàng thân. Ông ta nhỏ nhẹ:
– Ai có thể đoan chắc được? Đôi khi phải mất cả đời mới biết được một đồng loại của mình, đôi khi phải mất nhiều đời.
– Ông có tin ở thuyết luân hồi không?
– Tôi không biết gì v.ề chuyện đó. Tôi cũng chẳng biết con người có thể chết đi sau này.
– Tôi, tôi không muốn chết.
– Như vậy thì em sẽ bất tử.
Hoàng thân để Emmanuelle ngồi lên một bục gạch đá hoa dẫn xuốrlg mốt bể bơi.
– Em hãy nghe những lời thơ sau của một thi sĩ Trung Hoa trẻ tuổi:
Lấy núi làm gối.
Lấy trời làm mái nhà
Ngày mai tôi có phá núi
Trời cũng không xập.
Cổ họng Emmanuelle thắt lại:
– Tôi biết làm gì với cuộc sống của tôi, nhưng tôi biết
làm gì với nỗi chết đây?
Hoàng thân thân ái nhìn nàng, trả lời:
-Chuyện sinh mà còn chưa biết, hỏi làm gì về chuyện tử Khổng Tử đã nói như vậy đó. Em băn khoăn làm chi?
– Thường thì tôi đâu có nghĩ tới chuyện chết. Nhưng Anna Maria đến chơi và nhắc nhở tôi phải nhớ tới cái chết đang chờ đợi. Kể từ hôm ấy tôi cứ bị ám ảnh bởi cái chết hoài.

Hoàng thân nói:
– Em cứ việc nghĩ tới, miễn là đừng có sợ. Nếu em không dấu đầu vào hai tay để nghĩ về những bí ẩn của sự sống và sự chết, sau cùng rồi cũng có lúc em nhìn thấy
Thượng Đế. Cái mà em sợ, chính là Thượng Đế. Như vậy rút cục mèo lại hoàn mèo!

Emmanuelle không thể không cười. Nhưng tim nàng vẫn nặng chĩu. Hoàng thân tìm cách cho nàng yêu đời trở lại
– Một văn sĩ đồng hương với em, George Bataille, đã thật khôn ngoan khi nói như sau: “Tôi không muốn khoe khoang, chứ thực ra cái chết đối với tôi là điều khôi hài nhất thếgiới.”
Emmanuelle thú thật:
– Nhưng tôi lại không thấy như vậy.
Hoàng thân mỉm cười. Nàng thở dài:
– Tôi không biết cái gì đã xẩy ra nhưng từ hai ba ngày hôm nay, làm cái gì rồi tôi cũng nghĩ tới sự chết. Chưa bao giờ tôi làm tình nhiều như mấy hôm vừa qua và cũng chưa bao giờ nghĩ tới cái chết nhiều đến thế? Nhưng hai điều đó đâu có liên quan gì đến nhau đâu.
– Tại sao không nhỉ? Ngược lại, điều đó còn là hợp lý nữa đó em: bất cứ cái gì mang lại giá tn cho sự sống đều làm con người có ước muốn giữ nó lại mãi mãi.
-Chính bởỉ vì thếđó; rồi con người sau cùng cũng phải mất hết.
– Ai có thể biết được? Mario Serghini có nói với tôi là em giỏi toán; chắc toán học sẽ giúp được em tìm hiểu. Các con tính của các nhà thông thái đã cho biết rằng khi vật chất di chuyển nhanh bằng tốc độ ánh sáng, vật chất sẽ co lại đến độ hầu như biến mất. Nhưng biến mất đây là với con mắt và dụng cụ đo lường hiện nay của con người thôi; còn thực ra ai dám quả quyết rằng vật chất đã biến mất thực sự không? Ngay chúng ta đây trên hànhtinhnày, vì cùng những lý do và cách tính toán vừa nói, có thể chúng ta đã không còn hiện hữu cho những ai quan sát trái đất từ ven biên vũ trụ. Chúng ta chìm đắm vào khoảng hư không của vận tốc nuốt chửng luôn cả những ngân hà cách chúng ta mười tỷ năm ánh sáng. Bởi thế, họ và chúng ta, chẳng bao giờ ai còn thể nhìn thấy ai. Nhưng cũng rất có thể họ và chúng ta, sống trong những vũ trụ tách biệt nhau, trong những không gian không liên lạc được với nhau, tất cả vẫn cùng sống, hiện hữu, mỗi bên một kiểu. Nói theo kiểu Hadaly, chẳng nên buồn rầu nếu giác quan của chúng ta, vào lúc này, đã mặc kệ chúng ta giải đoán một mình trong đêm những tia sáng của các vì sao đã chết.
Emmanuelle nói.
– Tôi đã biết những điều đó.
– Nếu thếthì em hẳn biết, thời gian đâu có đưa tới địa ngục. Tương lai đâu phải là cái chết của hiện tại; mà là một khía cạnh khác. Trước kia chúng ta chỉ biết có một mặt của mặt trăng; lúc ấy mặt bên kia chưa biết ấy có phải là cái chết không? Cái chết, có thể sẽ vẫn là chúng ta, nhìn bởi những kẻ khác, nhìn theo một cách thế khác. Emmanuelle vừa sung sướng vừa muốn khóc. Chắc đó là hạnh phúc, nước mắt gắn liền với khía cạnh vui tươi của cuộc đời chăng? Ngửa đầu ra phía sau, mái tóc đen dài rủ gần chạm những bậc thềm đá hoa, nàng vừa hi vọng vừa tuyệt vọng nhìn ngắm những vì sao xa tít mù, cứ mỗi một giây của đời nàng trôi qua, lại có những ngôi tắt đi ở tận ngoài biên của không gian, mang theo với chúng một chút yêu thương nàng đã gửi lên đó cùng với giấc mơ điên rồ là một ngày kia nàng sẽ sống lâu đến độ có thể phóng lên vòng tay ôm lấy những thiên thể ấy…
Một người đàn ông đến ngồi gần hai ngửời. Hắn tóc màu hung đỏ, cắt rất ngắn làm tăng thêm vẻ trẻ trung của khuôn mặt. Emmanuelle thấy hắn hay hay nên không lấy làm phiền khi có hắn hiện diện gần kề.
Hoàng thân lên tiếng:
– Này cậu Michael, chắc cậu hợp với cô gái trẻ này hơn là tôi. Vậy hãy làm cho em ấy vui lên nghe.

Nàng phản đối; nàng bảo nàng đang rất thích ngồi nói chuyện với hoàng thân, và nàng chẳng cần ai làm “vui lên một chút”. Nhưng chủ nhân đã cầm tay nàng đặt vào tay người thanh niên, rồi nói:
– Thôi, đôi trẻ hãy xuống bơi với bầy thiên nga.

Mặt nước trong hồ có vẻ dịu dàng, điểm những bông sen trắng nổi bật dưới ánh trăng. Emmanuelle thò chân xuống thử và thấy nước ấm. Nàng quay lại hỏi ý kiến người bạn mới. Anh khuyến khích nàng với một nụ cười. Nàng bèn buông tay anh, đứng thẳng lên, bước tới vài bước rồi đưa tay tháo trâm cài áo trên vai.

VN88

Viết một bình luận