o O o
Nhớ ai ra ngẫn vào ngơ
Nhớ ai, ai nhớ, bây giờ nhớ ai!
Tôi nhớ Trà Mi! Có lẽ cũng như triệu triệu đàn ông khác trên đời, tôi thuộc loại lỳ – càng khó khăn bao nhiêu, tôi càng quyết chí bấy nhiêu. Cả buổi học, hể thầy cô ngưng giảng bài, tôi lại trộm liếc nàng. Từ hướng 3-giờ, tôi chỉ thấy được mái tóc, cánh tay, và một phần gương mặt nàng nếu như con Thúy không dựa cái đầu chơm bơm của nó ra đằng sau. Hình như lâu lâu, tôi cảm thấy ánh mắt nàng cũng liếc trộm về phía tôi một tí, hay là tôi bị bịnh tưởng? Người ta nói con trai đang trồng cây si hay bị bệnh tưởng lắm. Thôi thì mặc kệ, nếu mà tòa xử đàn ông về cái tội tưởng tượng thì có lẽ 98% đàn ông sẽ phạm tội … (e hèm … tội gì các bạn biết rồi đó) thì tù nào chứa cho hết được. Mà đàn ông vào tù hết trơn, thì 3 ngày sau trái đất này sẽ nổi loạn vì đàn bà con gái thiếu … cái mà đàn ông có! Nhìn nàng hoài, ngắm nàng hoài, nhớ, mơ, tưởng, về Trà Mi hoài mà tôi chưa tìm được kế hoạch chinh phục nàng hợp lý. Viết thư tình gởi nàng thì xưa như trái đất. Đó là chưa kể “bút sa gà xối mở”, bao nhiêu tai tiếng sẽ xối lên đầu tôi nếu như lá thư tình thơ dại kia lọt vào tay những con vịt biết mặc áo dài. Hay có thể tệ hơn, như chàng Thư trong chuyện của Nguyễn Nhật Ánh, nhưng tôi biết kết cuộc của tôi đâu có “tiền hung hậu kiết như anh chàng”. Mua bánh mì để dụ 3 đứa kia ra ngoài (đó là chưa kể thằng Hải hói ngồi kế thằng Bảo, rồi thắng Vinh bê đê, thằng Tuấn hô, con Châu đen ngồi bên trái Trà Mi, rồi bà Ba bên trái trái nữa) thì hao tiền mà đứt ruột chết trước khi rinh được trái tim mỹ nhân về dinh. Còn lân la tới nói chuyện với nàng thì càng chết chắc vì 2 cái con vịt biết mặc áo dài đó cứ kè kè theo nàng Bạch Tuyết (tôi gọi Trà Mi như vậy vì nước da nàng trắng tuyệt ngần) của tôi. Tương kế tựu kế, tôi quyết định làm cái đuôi theo nàng về vào ngày thứ năm, khi mà chúng tôi chỉ có 2 tiết học.
…Em bắt anh làm cái đuôi em đó, trông rất tội nghiệp
Anh có theo hàng trăm cây số, em vẫn không thèm quen anh đâu …
Vừa dắt xe đạp, vừa ngóng theo nàng, tôi vừa lãi nhải hát. Em mà đạp nổi 100 cây số để chọc tức tôi thì tôi cũng dám đạp 101 cây số để làm mềm trái mùa đông của em, tôi tự nhu.û Từ xa xa, mắt tôi vẫn ngóng theo dáng của cái đầu chơm bơm, cái tướng chàng hảng, và nàng Bạch Tuyết của tôi. Bánh xe lăn được khoảng 10 vòng thì tôi giật mình! 3 cái áo dài, cũng như mấy chục cái áo dài khác sà vào quán chè bên đường. Đúng là đồ …”con gái”. Làm sao đây? Làm sao đây? Tôi đạp chậm lại, đầu óc bí rị! Bình thường tôi giỏi Toán-Lý-Hóa lắm nhưng mà bài toán “theo em về xế trưa” này, tôi mít đặc! Tôi không dám nhìn về phía 3 đứa nó nữa vì sợ bị phát hiện, cũng không dám đạp xe nhanh nữa vì chưa tìm được lời giải. Đầu óc tôi rối bời, dây thần kinh đứt đoạn, mặc đực ra như Thằng Bờm … mất cái quạt mo! Chợt tôi nghe tiếng réo:
– Ê Minh nhí! Minh nhí!
Thì ra đó là tiếng của con Uyên chàng hảng! Cái giọng của nó cũng chè bè như tướng đi của nó! Không lẽ kế hoạch đen của tôi bị bể rồi sao? Tôi giả vờ không nghe, đạp xe nhanh hơn thì tiếng gọi giật lên:
– Minh nhí, quay xe lại!
Mẹ ơi! Con nhỏ này mà làm cảnh sát có nước … không cần tu huýt! Chưa kể là nó có khả năng đi tù nếu thổi nhằm người nào bị yếu tim! Hết đường chạy, tôi quay xe lại, giả mặt ngầu như Trương Phì:
– Uyên (chàng hảng – tôi muốn gào lên câu đó cho sướng miệng, nhưng mà nói ra câu đó chắc về nhà, đến con Milu chưa chắc đã nhận ra tôi), kêu Minh hả!
Con Uyên cười xởi lởi:
– Ông ghé đây ăn chè với tụi này rồi trả tiền dùm luôn, chè ngon, bổ, mà rẻ lắm nữa!
Không đơi tôi có đồng ý hay không, nó kéo ra thêm một cái ghế nữa, để sát bên nó, rồi ngồi phịch cái thân 60kg của nó xuống. Sao mà tàn nhẫn thế, sao mà vô tình thế, sao mà … chàng hảng thế?! Thứ nhất tôi không có “nhí”! Công nhận tôi có hơi ốm, nhưng ốm như Leonardo Dicaprio thì càng hấp dẫn chứ sao. Hơn nữa, tôi cao 1m60! Ở cái tuổi 17 mà cao 1m60 thì khi 25 tuổi, ít nhất tôi cũng 1m65 tới 1m70 chứ chẳng chơi. Mà con trai Sài gòn, với 1m65 thì đủ sức dự thi thanh niên thanh lịch rồi. Không được hạng nhất thì cũng hạng một chục, chứ ai như cái cục thịt chàng hảng cạnh tôi, giỏi lắm là ông trọng tài cụt giò có thể tha thứ chứ vị giám khảo nào có đủ tứ chi, sẽ coi cái tướng đi ấy như là một sự phỉ báng kinh khủng nhất tới vẻ đẹp của phái nữ.
Nghĩ tới đó, tôi tức cười quá nên cười tủm tỉm. Bắt gặp cái cười bí ẩn trên mặt tôi, con Thúy đẩy đưa:
– Vậy là Minh chịu trả tiền cho tụi này rồi! Thúy biết ngay mà! Thôi Minh ăn gì nói đi để Thúy kêu một lượt. Con Thúy nói một cách hồn nhiên, tươi rói, y như rằng bao 3 cái tàu hả mồm này ăn là vinh dự và trách nhiệm từ thuở … chưa biết yêu của tôi! Có biết đâu trong lòng tôi, nó vừa chua, vừa cay, vừa tức.
– Ăn gì cũng được. Tôi ậm ừ.
Trà Mi ngồi đối diện tôi, nảy giờ chỉ tủm tỉm cười mà không nói. Con gái như vậy mới là con gái chứ! Không nói đâu có ai nói mình bị lột lưỡi đâu mà sợ. Thu hết những tàn lực còn lại trong người, tôi đưa mắt nhìn Trà Mi, giờ đây đang thật gần. Trời ơi! Nàng đẹp đến mê hồn. Cái đẹp của thế gian như đọng cả lại trong nàng. Đặc biệt là đôi mắt buồn. Đôi mắt như hai hòn ngọc màu đen, long lanh, xa thẳm và luôn mông lung như chứa đựng triệu vạn tâm tư. “Mắt Ngọc” ơi, tôi muốn là cơn gió ấm để đem đến niềm vui cho đôi mắt ấy. Em ơi, nói cho tôi nghe đi sao mắt em lại buồn vậy? Chợt đôi mắt đó nhìn tôi, cái nhìn ngắn như một tia điện mà chỉ có riêng tôi và nàng biết được. Trong cái ngắn ngủi cực kỳ ấy, dường như chứa đựng muôn vàn điều mà nàng chưa kịp nói ra, nhưng lại muốn tôi phải hiểu. Mà sao tôi hiểu được con gái chứ, đầu óc tôi rỗng tuếch thế này, còn đầu nàng thì tóc xỏa muôn trùng. Ngày xưa, ông Adam và bà Eva, dù không có gì ngăn cách, ổng còn bị bả dụ khị nữa nói chi là tôi. Cái nhìn mang sắc cầu vòng tắt đi, nàng với sang tôi một tí, và chạm … ly chè vào tay tôi, và một giọng réo rắt rất đặc trưng phát ra từ đôi môi đỏ mọng:
– Minh ăn đi, chè Ngọc Lan, ngon lắm đó!
Tôi mỉm cười, hơi lúng túng một tí đón lấy ly chè. Vô tình ngón tay tôi chạm phải tay nàng. Cái lạnh của ly chè làm cho ngón tay trắng hồng đó lành lạnh. Cả người tôi lâng lâng như đang ngồi trên cõi thiên thai, và trước mặt tôi là tiên nữ, là hiện thân của những gì tinh tế nhất của tạo hóa. Có lẽ nhà văn Cát Tường sẽ vô cùng tự hào vì rằng chiếc áo dài mà ông vẽ ngày xưa, giờ đây đã tìm được một trong những chủ nhân thượng thặng nhất. Lời vàng, ý ngọc có lẽ sẽ mãi tuôn ra nếu không có cái giọng chua ngoa của con Uyên kéo tôi về với thực tại (Sao tôi thù con nhỏ này quá, không biết nó có hay rằng tôi ghét cay ghét đắng nó đến như vây hay không?):
– Ăn lẹ lên Minh nhí! Đá tan ra hết thì chè lạt nhách bây giờ! (Hết)
(Truyện 18+ phê nhất tại Truyendammy.vip)