Tôi nói như vậy thì chị Lan Phương cũng cười mà nói
– Thôi tập gì mà tập. Lên xe đi em. Đi với chị cho vui một chút nào. Làm gì mà phải như thế. Với khả năng của em chỉ cần cố một chút là ok lắm rồi, nào lên xe đi. Mà chiều mai đến tập cũng được chứ sao
Tôi khẽ cười rồi cũng mở cửa xe vào với chị. Khẽ gạt cái cần số rồi chị lái chầm chậm cái ô tô của mình. Chị Lan Phương cười mà hỏi tôi
– Em đã có người yêu chưa vậy?
Tôi vốn tính thật thà lên nói luôn
– Em có vợ ở quê rồi, vợ em cũng sắp đẻ rồi chị ạ. Chỉ còn mấy tháng nữa thôi. Em đang cố gắng làm thêm mà gửi về cho cô ấy
– Đựơc người chồng như em cô ấy chắc cũng hạnh phúc lắm đấy nhỉ. Chị thì chẳng có ai, đàn ông với chị hầu hết tòan người phụ bạc chị thôi
– Thế chị chưa có chồng à
– Chưa làm gì có ai cơ chứ. Họ tòan đến với chị rồi bỏ rơi chị thôi, Mà thôi đừng nói đến chuyện tình cảm nữa nói đến lại thêm buồn
Tôi thấy chị như vậy thì cũng không nói gì thêm nữa mà chỉ chăm chú nhìn chị thôi. Với khuôn mặt khá là trắng, trang điểm khá là kĩ nhưng vẫn thể hiện một nỗi buồn vời vời. Tôi đang nghĩ sẽ an ủi chị thế nào thì chị đã đánh xe vào một quán bar. Tôi cũng vào cùng chị rồi hai chị em uống rượu
Chị uống rưọu cũng khá nhưng một chút thì đã say rồi. Tôi đành phải bảo chị về. Thấy buồn buồn thì chị cũng Ừa một cái rồi ra xe. Tôi bảo chị đưa tôi vầ nhà thì chị gượng cười mà nói
– Thôi về nhà em làm gì, về nhà chị đi, chị muốn có một người tâm sự
Nghe chị kể buồn như vậy thì tôi cùng với chị về. Vì tôi mai cũng được nghỉ không phải lên lớp
Về đến nhà chị tôi ngỡ ngàng vì không nghĩ nhà chị lại to đến như vậy. Ngôi nhà ba tầng to tướng cùng với sân cổng riêng
Khẽ mở cái cổng rồi chị phóng xe vào bên trong rồi mời tôi lên nhà. Vào trong nhà thôi thấy nhà chị cũng khá là tiện nghi. Khẽ mời tôi xuống ghế rồi vào trong pha hai cốc nước cam mà mang ra, đưa cho tôi mà nói
– Uống đi em, cho nó giã rượu, mấy loại rượu tây này uống vào mệt người lắm, uống đi em
Tôi thấy háo nước lên uống ừng ực luôn. chị nhìn tôi mỉm cười mà nói
– Biết ngay mà, nhìn cái mặt em là chị biết rồi.
Nói xong thì chị Lan Phương cũng ngồi xuống bên cạnh tôi mà tâm sự với tôi. Giọng nhỏ nhẹ của chị làm ccho tôi cũng cảm thấy mủn lòng. Nói được một lúc thì hai dòng nước mắt khẽ chảy xuống từ đôi mắt buồn buồn của chị. Tôi khẽ ôm chị bằng bờ vai của tôi mà nói
– Thôi mà chị nói chung thì mọi chuyện cũng qua rồi mà, mình sống cho hiện tại và tương lai chứ bỏ lại quá khứ đằng sau đi
– Nhưng mà cái quá khứ tồi tệ đó cứ làm chị ám ảnh mãi, chị căm thù những người đàn ông đó.
Tôi càng vỗ về chị thì chị càng dựa vào người tôi hơn nữa. Mái tóc mềm mại nhẹ nhàng khẽ cọ nhè nhẹ vào cằm thôi làm cho tôi có một cảm giác thỏai mái vô cùng, vỗ nhẹ bàn tay lên bờ vai của chị thì tôi cảm thấy chị mềm yếu vô cùng, khác hẳn với vẻ ngòai cứng rắn ở công ty.
Tôi khe xoa nhẹ bờ vai của chị một chút thì cũng cảm thấy người mình nóng hết cả lên, vì đã lâu lắm rồi tôi chưa được gần vợ của mình hơn nữa một người phụ nữ mà dựa vào người như vậy thì làm sao mà tôi có thể chịu được
Tôi khẽ nói
– Thôi mà chị, đừng khóc nữa mà. Làm như thế này nhỡ có người nào vào thì họ lại bảo là em bắt nạt chị đấy. Em xin chị đó đừng có mà khóc nữa
– Ừa được rồi chị không khóc nữa rồi. làm gì mà đã cáu lên thế hả. Nhìn cái mặt của em kìa. Mà như em chấc là chiều vợ lắm hả?
– Cũng bình thường mà chị. Làm gì chiều lắm đâu. Nhưng mà vợ mình mình không chiều thì còn chiều ai nữa nào. Chị đúng là