Thì ra có bốn chân ,Nhiên khẽ cười thầm.Từ lúc đó đến hết buổi học Kha im bặt.Trước khi tan học,Nhiên quay lại:
-Ai bảo đưa tay qua vạch.Có sao không?
-Cảm ơn.
Hôm nay thứ Bảy.
Kha mượn Nhiên cuốn sách nhưng chị gấp lại để trên bàn.Suốt buổi học,Kha cứ thắc ta thắc thỏm.Nhiên cũng ngờ ngợ cảm thấy điều gì đó nhưng vờ như không để ý.Sau giờ sinh hoạt lớp,Kha đứng lên ra về trước.Nhiên cẩn thận xắp xếp lại sách vở,bút thước,đồng thời đưa tay với cuốn sách lúc nãy đưa Kha mượn.Nhiên chú ý thấy dưới bìa sách cồm cộm,Nhiên vừa lật ra thì:
Soạt! .Một con vật thuộc loài bò sát đầu xanh lè,thân màu nâu sám,đuôi rất dài,phía trên cổ có bờm hình răng cưa,…Nó động đậy,sau đó chạy quanh quẩn trên mặt bàn trước mặt Nhiên.Ngay lập tức,Nhiên đờ đẫn và không còn biết gì nữa.Mọi người xung quanh chỉ kịp thấy Nhiên ngã gục lên bàn rồi lăn xuống ghế.Những nỗ lực cấp cứu tạm thời đều vô hiệu,Nhiên nhanh chóng được đưa vào bệnh viện.
Trưa chủ nhật.
Chợt thức giấc,Nhiên chưa kịp gọi ai đã thấy Kha ngoài cửa,Nhiên nhắm mắt lại.Suốt một ngày nằm trong phòng hồi sức,Nhiên đã thấy khoẻ.Lúc sáng,nghe mọi người kể lại cả đêm qua Nhiên lúc tỉnh lúc mê.Nhiên biết hiện mọi người đang ở ngoài hành lang để mình Kha bước vào.
Kha nhẹ nhàng ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh đầu giường.Nhiên cảm nhận được từng động tác của Kha.Không khí bỗng trở nên nặng nề.
-Nhiên!-Kha hồi hộp lên tiếng-Bây giờ mình có xin lỗi thì cũng vô nghĩa phải không?
– Vô lí thì có .
-Mình có đem bài kiểm tra môn Văn đến cho bạn nè!Điểm của bạn cao lắm đó,chỉ sau mình…
– Vậy mà cũng nói .
-Lần đầu tiên được điểm cao môn Văn mình mừng lắm,đọc thuộc luôn.Cũng nhờ mình để ý chuyện học hành hơn trước đây…
– Thế này mà còn thuộc được cơ đấy! .
-Mình đâu có ý định trêu tức bạn,tại ngày đầu tiên ngồi cạnh,bạn nhìn mình cứ như nhìn một sinh vật lạ nên mình mới bắt chuyện.Chẳng lẽ học cùng lớp mà ra vẻ không quen biết,thậm chí bạn còn không biết tên mình…
– Cây thể thao của trường,khác lớp còn biết nữa là…Nói vậy mà cũng cho là thật .
-Làm sao mình biết bạn bị yếu tim.Mà cái lần bạn vụt mình ấy,sao không có chuyện gì xảy ra…
– Ai mướn ngồi cạnh.Chẳng lẽ bị gì cũng phải thông báo.Còn mấy cây thước nặng hơn nữa đó .
-Hôm ấy nghe bạn hỏi: có sao không? tự nhiên tay hết đau.Nhưng dù đau vậy chứ đau nữa cũng đâu bằng những lần mình trượt ngã trên sân tập thể thao.Bây giờ mình rất muốn nói xin lỗi…Bạn ráng mau bình phục để đi học lại,bài vở mình viết giùm cho.
– Chữ xấu ai mà thèm nhờ.Khoẻ rồi,khỏi lo .
-Cuối cùng mình cũng xin nói thật,đó chỉ là con thằn lằn,nó ăn sâu,ăn muỗi chứ có đâu…
Ai lần đầu thấy mà chẳng thế,trông mà phát khiếp.Sao không đưa luôn Khủng long vào lớp .
-Mình có đem theo đây…
Đang nằm im,Nhiên bật dậy hét lên:
-Không được đem nó vào đây.
Bạn nói sao?Bạn tỉnh rồi hả?
-Không được đem con thằn lằn gì đó vào đây.-Nhiên lặp lại.
Kha chợt hiễu ra vội vàng phân bua:
-Mình tặng bạn cái này…
Kha nhẹ nhàng rút bức tranh màu nước trong cặp ra đưa.Nhiên liếc mắt nhìn Kha rồi cầm bức tranh ngắm nghía:bức tranh vẽ một con khủng long khổng lồ đứng giữa cánh rừng thời tiền sử.
-Tranh ai vẽ thế?-Nhiên hỏi.
-Mình tự vẽ..-Kha dè dặt-Thế nào,có sợ không?
-Rất đẹp là đằng khác.
Các bạn biết không,câu chuyện giữa họ còn rất dài,nhưng vì mình trót lấy tên truyện là Vạch phấn ,mà từ sau tai nạn của Nhiên,cái vạch phấn rất đậm và thẳng ấy không còn xuất hiện trên mặt bàn nữa,nên mình sẽ dừng câu chuyện ở đây.Mình chỉ xin kể thêm một chút nữa về họ:
Cho đến bây giờ,Nhiên còn giữ rất kỹ cuốn sổ họ chuyền qua chuyền lại dạo nọ,phần sau cuốn sổ còn có thêm những câu đối đáp rất dài và đúng ngữ pháp,thậm chí còn có cả thành phần phụ của câu,xen vào đấy còn có những bài thơ ngắn cũng hay hay nhưng chưa xuất hiện trên sách báo nào cả.
(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)