Đức nhoẻn miệng cười đáp:
– Được!
Thanh mừng rơn, nó vòng tay ôm lấy người Đức nhấc bổng lên mà quay thành vòng tròn. Đức cười khanh khách vật Thanh ngã lăn xuống đất.
– Mày.., à em tính hỏi chuyện này bao lâu rồi hả?
Thanh mỉm cười lắc đầu:
– Cũng lâu rồi, không nhớ rõ… nhưng hôm nay mới thực hiện được.
Rồi nó xực nhớ ra bèn cho tay vào túi lôi ra một chiếc hộp tròn gỗ đen bóng. Nó mở hộp ra và Đức có thể thấy bên trong là hai chiếc lắc mỏng bằng bạch kim sáng bóng. Đức nhìn Thanh mỉm cười không nói được gì. Thanh vội lấy một chiếc ra đeo vào tay Đức. Chiếc lắc sáng choang trên tay anh. Thanh vội nói:
– Đừng để má đọc được chữ khắc trên đây nha.
Đức mỉm cười, anh cúi xuống lật chiếc lắc lên và đọc thấy dòng chữ được khắc chìm vào trong rất đẹp “Thanh – Forever”. Đức ngạc nhiên hỏi:
– Ủa, tên anh đâu?
Thanh phì cười, nó giơ chiếc lắc vừa đeo xong lên cho Đức xem rồi đáp:
– Ở trong này. “Đức – Forever”.
Đức mỉm cười nói:
– Chắc em phải nghĩ mấy ngày mới ra được chuyện này phải không?
Thanh chau mày hỏi:
– Chuyện gì?
Đức đáp:
– Thì chuyện tỏ tình dưới trăng nè, mua đồ định tình nè, cầu hôn nè…
Thanh phì cười lắc đầu:
– Đâu có… em nghĩ không ra! Bạn em nó nghĩ dùm.
Đức bèn hỏi:
– Đứa nào mà nghĩ ra mấy chuyện lãng mạn vậy? Thằng Thy hả?
Thanh bĩu môi:
– Thằng cha đó chỉ biết đánh nhau thôi chứ biết gì. Ổng xúi em ghi là “nếu bỏ em, anh sẽ bị xe cán!”
Đức bật cười ha hả:
– Quả đúng là giọng lưỡi thằng Thy. Vậy thì ai đạo diễn mấy trò này?
Thanh nhún vai đáp:
– Ai nữa, thằng Khánh đó.
Đoạn nó toét miệng cười ôm chặt lấy Đức mà hôn đắm đuối.
* * *
Thy hầm hầm sộc thẳng vào phòng Hào như cơn lốc:
– Thằng Khánh đi với thằng nào tối qua vậy?