Đức phì cười đáp trả:
– Không hề… tại thắc mắc mày đi đâu mà đều đặn như vậy thôi.
Thanh cụt hứng lẳng lặng đáp:
– Vậy hỏi làm gì? Liên quan gì anh?
Đức thấy vậy bèn xịu giọng xuống:
– Thôi mà…
Thanh ghì lấy Đức hôn một cái thật say sưa. Rồi nó kéo Đức chạy tuốt lên sân thượng. Vào giờ này không khí đã lành lạnh của cái lạnh 12 giờ đêm. Đức rùng mình nhìn chung quanh, đường phố vắng tanh người qua lại. Lâu lâu thoáng thấy một chiếc xe vọt qua rồi biến đi đâu mất một cách nhanh chóng. Bầu trời là cả một màn đen kịt thật to lớn, đầy đặc những ngôi sao lấp lánh.
– Anh thấy mặt trăng tròn không?
Đức hơi thoáng ngặc nhiên. Bình thường Thanh không phải là tuýp người lãng mạn, mọi chuyện đối với nó đều là những con số tính theo tiền hoặc đô la mà thôi. Cho dù nó có lãng mạn thì cũng là với những con số chứ còn với ‘mặt trăng’ thì… không đời nào!
Thấy vẻ ngơ ngẩn của Đức, Thanh bật cười. Nó ghì chặt Đức vào và rỉ vào tai anh ngọt lịm:
– Trời ơi, em yêu anh ở cái cách anh ngớ ngẩn như vầy nè. Em muốn ở luôn với anh, đồng ý không?
Đức bàng hoàng nhìn Thanh hỏi:
– Mày xỉn hả? Không biết tự xó xỉnh nào mà mày đào ra được những câu ‘rùng rợn’ vậy?
Thanh tiu ngỉu đáp:
– Anh này, người ta đang có hứng mà. Anh có chịu là chồng em không?
Đức xụ mặt đáp:
– Không!
Thanh chưng hửng hỏi:
– Sao vậy?
Đức thản nhiên:
– Mày ngó lại coi, mày còn một con vợ, một đứa nhóc còn ngoe nguẩy trong bụng mẹ nó…
Thanh vội ngắt lời đáp:
– Không có chuyện gì rồi, em đã giải quyết xong mọi chuyện. Bây giờ không còn gì để bàn nữa.
Đức ngẩn người nhìn Thanh không biết nói sao. Thanh thì liếm thoắng nói tiếp:
– Nhìn gì nữa, tất cả những gì anh cần làm là mỉm cười và gật đầu.
Đức cau mày đáp:
– Nhưng mà… còn má…
Thanh đưa tay lên trán mình mà than:
– Trời à, anh có dự định cho má em biết hả? Có nghĩ cũng đừng nghĩ tới nghe chưa. Nếu không thì hai đứa mình ra gầm cầu mà nuôi muỗi!
Đức phì cười đáp:
– Cái thằng, lớn già đầu mà còn như con nít vậy?
Thanh bật cười ha hả:
– Chỉ đối với anh thôi. Đồng ý nghe?