VN88 VN88

Đường từ trái tim đến con cặc ngắn lắm – Truyện 18+

Hào chen một hồi anh cũng đến được đầu cầu thang. Anh nhìn quanh quất nhưng chẳng thấy Khánh đâu. Anh chạy một vòng xung quanh cũng không thấy, chỉ toàn người và người. Vào giờ này cuối tuần thì thiên hạ chen lấn nhau mua sắm là chuyện bình thường thôi mà. Đúng lúc ấy thì điện thoại của anh lại reo.
– Đến chưa vậy cưng?

Giọng Khánh đã ngà ngà say hỏi Hào. Hào bèn đáp:
– Đến rồi! Nhưng mày ở đâu?

Khánh vui vẻ đáp:
– Tao đang trong nhà hàng… um… cái nhà hàng qủy quái gì cũng không nhớ nữa, nó đỏ lòm à. Mày vô đây kiếm tao người ta chỉ cho, lẹ lên, tao phải chuồn gấp!

Hào nghe cũng thêm phần lo lắng. Anh tức tốc vọt lên lầu, nhà hàng chứ gì, anh đã từng ăn ở đó vài lần rồi nên anh chỉ cần vọt thẳng về phía đó.
– Xin lỗi, anh đi mấy người?

Giọng một anh chàng mảnh khảnh trong bộ đồng phục của tiếp viên hỏi Hào. Hào bèn đáp:
– À không. Tôi muốn kiếm bạn thôi. Anh ta tên Khánh.

Anh chàng tiếp viên đáp:
– À, anh tên Hào phải không? Anh Khánh chờ anh lâu lắm rồi. Anh đi thẳng rồi nhìn bàn thứ hai bên trái, bàn mà đông người nhất đó.

Hào cám ơn rồi anh tiến vào trong. Khung cảnh vẫn như vậy như ngày nào anh còn lui tới. Khánh kia rồi, anh vừa dơ tay ngoắc Hào lại. Hào vui vẻ nở nụ cười chào mọi người. Anh nghe Khánh nói:
– Ăn chưa?

Hào còn đang do dự thì Khánh tiếp lời luôn:
– Ăn rồi hả? Vậy thôi mình về…

Rồi Khánh quay sang người ngồi bên cạnh anh cười tươi rói:
– Anh à, phải về rồi…

Anh chàng kia cũng cỡ tuổi của Hào, khuôn mặt trẻ trung, xinh xắn như một đứa bé mới lớn vậy. Anh ta quay lại nhìn Hào nhắy mắt và cười rồi nói với Khánh:
– Bạn trai em đó hả? Chết rồi, vậy anh đâu còn chỗ đứng…

Khánh cười khanh khách:
– Anh này,… chỉ sợ anh không muốn thôi. Anh mà muốn thì cả trăm người đẹp xếp hàng dài chờ kìa… có muốn cũng chưa đến lượt em nữa là…

Anh chàng đó phá lên cười:
– Phải rồi! Nhưng mà anh ‘lắm mối tối nằm không’ nè…

Khánh tươi cười cắt ngang:
– Phải, phải… hiểu mà… thôi đi nghen. Bữa khác gặp lại.

Rồi Hào thấy Khánh với tay lấy hai túi giấy bự, bên trong chứa đủ thứ lung tung. Hào và Khánh chào từ giã mọi người rồi tiến ra cửa. Anh chàng kia vẻ miễn cưỡng lắm cũng đành phải để cho Khánh và Hào đi. Anh ta tiễn Khánh và Hào theo ra đến tận cổng, đến lúc Hào lấy xe ra rước Khánh thì anh ta mới chịu thôi.

Hào lặng thinh không nói gì suốt đoạn đường. Khánh mỉm cười nói:
– Khổ lắm, Việt kiều nghe. Tự dưng kết tao dẫn tao mua tùm lum thứ…

Hào vẫn không trả lời. Khánh bèn nói:
– Ê sao vậy?

Hào buộc miệng nói:
– Mày quen nó hồi nào vậy?

VN88

Viết một bình luận