Thằng bé khẽ cau mày, rồi nó đáp gọn:
– Để sau đã!
Rồi nó quay sang tiếp tục nấu cơm. Hào nhìn nó mà lắc đầu, con nít đúng là con nít.
– Ảnh có đẹp không?
Hào giật mình vội hỏi:
– Sao?
Thằng bé bèn đáp:
– Ảnh đó, anh mà anh đang yêu đó!
Hào thừ người ra đáp:
– Đẹp. Nhưng anh không có tiếp xúc nhiều.
Thằng bé quay nhìn Hào chưng hửng hỏi:
– Tại sao vậy?
Hào khẽ nhún vai:
– Không có cơ hội. Anh ta cũng đã có người yêu, mặc dù đã chia tay lâu rồi, nhưng mà ảnh còn thương người yêu của ảnh lắm. Với lại, ảnh có thành kiến với anh nên cũng khó…
Thằng bé vui vẻ nói:
– Vậy thì khổ cho anh rồi. Mà sao ảnh có thành kiến với anh chứ?
Hào thở dài sượt đáp:
– Anh không phải là người đàng hoàng lắm như em nghĩ đâu. Anh có nhiều người tình lắm, nhưng anh không yêu một ai cho đến khi…
Châu mỉm cười nói chen vào:
– Gặp ảnh? Cuối cùng cũng có người hạ gục anh, hả?
Nói rồi nó cười khúc khích. Hào thoáng đỏ mặt bởi anh bị nó trêu chọc. Cuối cùng anh cũng đành chép miệng chấp nhận:
– Ừ phải!
Thằng bé vẫn không chịu buông tha:
– Vậy thì có cơ hội cho em biết mặt ảnh với nha. Em muốn biết ảnh ra sao.
Hào đỏ bừng mặt đáp:
– Có cơ hội thì nói làm gì nữa.
Thằng bé bèn nói:
– Sao lại không? Anh nói anh ấy đã chia tay với người yêu rồi mà, từ từ rồi anh sẽ có cơ hội thôi.
Hào chép miệng đáp:
– Biết vậy, nhưng mà ảnh có thành kiến…
Châu bèn cắt ngang lời Hào bằng một câu không đâu vào đâu:
– Anh nghe mùi thơm không?
Hào chưng hửng bởi cách chuyển đề tài một cái rẹt của thằng Châu. Anh hóng mũi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên bếp:
– A, canh cua… thơm quá.