Thy vẫn không buông, anh lôi mạnh Khánh hơn khiến Khánh mất đà ngã chúi vào Thy.
– Mày đừng kiếm nó, nó không gặp mày đâu.
Khánh trân trối nhìn Thy, nước mắt anh như lại muốn trực trào trở ra ngoài:
– Mày… nói láo… bây giờ nó ở đâu, nói cho tao biết đi…?
Thy vẫn trơ ra đáp:
– Tao không biết, nó nhờ tao đi kiếm mày… Tụi tao phải bổ đi tìm mày lâu lắm rồi, không ngờ mày lại nằm đây mà ngủ.
Khánh điên cuồng nắm lấy Thy mà lay:
– Không lẽ Dũng không muốn gặp tao nữa? Mày nói cho tao biết đi,… Dũng không yêu tao nữa… phải không? nói đi?
Rồi anh ngồi phịch xuống thành bồn nước mà khóc. Thy không biết phải làm sao, anh đứng tần ngần ở đó mà cảm thấy mình như bị dư thừa bởi không kiếm đâu ra lời lẽ để an ủi Khánh. Khóc chán, Khánh đưa tay quệt nước mắt. Trong đầu anh vừa nảy ra một ý định kinh khủng.
– Xe mày đâu?
Khánh đột ngột hỏi khiến Thy giật mình:
– Ơ… thằng Thanh nó lấy đi kiếm mày rồi.
Khánh khịt mũi rồi anh đứng dậy lừng lững bỏ đi. Thy vội nhảy ra chắn đường anh hỏi:
– Mày đi đâu?
Khánh lạnh lùng nhếch mép đáp:
– Không phải chuyện của mày, tránh ra…
Thy vẫn đứng trân đó lắc đầu. Khánh điên tiết hét lớn:
– TRÁNH RA!
Thy giật bắn mình, hắn loạng choạng lùi lại ngó Khánh lộ vẻ kinh khủng. Quen biết bấy lâu, đây là lần đầu hắn thấy Khánh dữ như vậy. Khánh lạnh lùng bước ngang qua Thy. Thy bối rối, tay chân hắn luống cuống như muốn kéo Khánh lại mà không dám. Hắn chỉ biết lẽo đẽo đi đằng sau Khánh, cách một quãng xa. Hai người cứ như vậy mà đi, không biết bao lâu rồi đột ngột Khánh dừng lại. Thy ngơ ngác nhìn quanh thì ra là đã đến chân cầu Nguyễn Tất Thành. Anh hoảng hồn khi nhìn thấy Khánh đứng bên thành cầu ngó lom lom mặt nước sông. Thy hoảng hồn vội chạy đến, định ôm Khánh kéo ra. Nhưng biết được ý định của anh, Khánh giơ tay chỉ mặt anh dõng dạc nói:
– Mày đừng qua đây, nếu không tao nhảy xuống đó!
Vừa nói Khánh vừa trèo lên thành cầu. Thy hoảng hồn vội bước thụt lùi lại, anh la lớn:
– Ok, ok… tao không tới… mày… mày xuống đi, nguy hiểm lắm!
Khánh bật cười ha hả như điên dại, tiếng cười như gào khóc xé màn đêm tĩnh mịch.
– Mày nghĩ tao sống làm gì chứ… Dũng không muốn gặp tao nữa… hết rồi… tao sống để làm gì?
Thy hoảng hồn vội nói:
– Không phải…
Khánh nạt ngang:
– Chớ sao?
Thy đành phải nói sự thật cho Khánh nghe:
– Thật ra nó không dám tới gặp mày, tao cũng không biết tụi bay có chuyện gì. Nó chỉ gọi điện thoại cho tao kêu tao đi kiếm mày gấp và trông chừng mày giùm nó thôi. Tao cũng không biết nó đang ở đâu… nghe giọng nó buồn lắm. Nó nói nó không dám gặp mày nữa. Tụi bay có chuyện gì vậy?
Khánh thở ra nặng nhọc, anh nhìn mặt nước đen ngòm bởi bầu trời đêm mà thở gấp gáp hơn không trả lời Thy. Thy càng lo lắng hơn, anh vội nói:
– Mày… xuống đây đi,… có gì từ từ nói mà…
Khánh lại bật cười, giọng cười khủng khiếp khiến Thy cảm thấy buốt lạnh ở sống lưng:
– Còn gì nữa mà nói… hết rồi… tất cả chấm hết rồi…