VN88 VN88

Đường từ trái tim đến con cặc ngắn lắm – Truyện 18+

Dũng vui vẻ nhận lời. Anh không mấy thoải mái ngồi xuống chiếc ghế sa lông đối diện với bố Khánh, rồi nhẹ đưa ra một túi xách bằng giấy bóng trắng in hình một chiếc tháp cao chọc trời mà Khánh cũng lờ mờ không biết là tháp Eiffel hay Tokyo nữa. Dũng lôi từ trong đó ra một hộp giấy vuông màu đỏ thẫm in nhãn hiệu RÉMI MARTIN của Pháp và nhã nhặn nói:
– Lần đầu tiên gặp mặt gia đình, cháu có chút quà gởi biếu bác dùng cho vui.

Bố Khánh nâng hộp rượu lên, ông khẽ gật gù đọc hàng chữ:
– Fine champagne cognac… loại này được đấy.

Nhìn bố, Khánh bật cười:
– Nhất bố rồi nhé.

Bố Khánh đáp:
– Dẹp anh đi, khéo nịnh.

Rồi ông đứng dậy nói:
– Hai đứa ở đây chơi nhé, bố xuống bếp coi phụ mẹ mày một tay cho nhanh.

Khánh vui vẻ đáp:
– Dạ, hay là để tụi con phụ cho.

Bố anh vội xua tay:
– Thôi… thôi… nó tới nhà thì là ‘khách’, ngồi đó với nó đi.

Đoạn ông bỏ đi xuống bếp mà Dũng không kịp nghĩ ra câu gì để đáp lại ông. Khánh mỉm cười khẽ nắm tay Dũng trấn an anh:
– Đừng căng thẳng vậy anh.

Dũng chỉ khẽ cau mày tư lự bởi anh ngẫm nghĩ câu nói của bố Khánh vừa rồi: ‘khách’… mình chỉ là ‘khách’ thôi. Thấy Khánh lo lắng, anh liền nở nụ cười vui vẻ. Khánh thấy vậy mới yên tâm, anh nói:
– Để em lấy nước lọc cho anh, ở đây toàn là trà không thôi.

Dũng khẽ nắm tay Khánh kéo lại, anh lắc đầu:
– Ơ… không cần vậy đâu… anh không khát.

Khánh không ngồi xuống ngay mà anh chỉ khẽ vỗ vào bàn tay Dũng đang nắm chặt lấy anh:
– Yên tâm đi, em lên ngay mà… đừng căng thẳng vậy… anh coi như nhà mình đi.

Dũng ừ hữ, anh buông tay Khánh ra. Khánh vội đi xuống bếp, anh hy vọng muốn biết được thái độ của bố mẹ anh ra sao về Dũng. Còn lại một mình, Dũng đi vòng ngắm nghía căn phòng khách được trang trí khá đơn sơ, không có mỹ thuật lắm. Gắn trên tường là vài tấm bằng khen được lồng khung kính, có lẽ là những huân chương bố Khánh có được từ thời chiến tranh. Một chậu trúc Nhật xanh um ở góc phòng cạnh cái bài dài trên đó để vài chiếc cúp bạc sáng bóng. Có lẽ chúng được chùi rửa hàng ngày, không tí bụi nào bám vào. Anh với tay tính cầm một chiếc lên ngắm nghía thì chợt giọng của thằng bé em Khánh vang lên:
– Anh đừng đụng vô, của bố đó.

Dũng giật mình, anh quay lại nhìn thằng bé rồi vui vẻ mỉm cười với nó. Ánh mắt nó sáng lên nhìn anh chăm chú. Đôi môi nó mấp máy như muốn nói điều gì đó, nhưng có lẽ nó còn ngại anh. Thằng bé có khuôn mặt bầu bĩnh, mũi nó cũng cao và hón hỉnh, đặc biệt đôi mắt nó giống đôi mắt Khánh y như tạc. Từ khuôn mặt thơ dại của nó, Dũng có thể nhìn thấy Khuôn mặt Khánh ẩn hiện trong đó. Anh em họ giống nhau quá đỗi.

Dũng vui vẻ ngồi lại chiếc ghế sa lông ban nãy, anh giơ tay khẽ vẫy nó lại gần mình. Thằng bé vẫn đứng tần ngần không nhúc nhích. Dũng mỉm cười, anh lôi từ trong túi giấy ra một hộp trò chơi ráp hình máy bay, anh vừa mua hồi sáng này thôi và anh nghĩ là thằng bé sẽ thích.
– Lại đây, có cái này cho em nè…

Thấy món quà thật hấp dẫn, thằng bé mê tít. Tuy nhiên nó vẫn rụt rè tiến lại anh và đón lấy một cách thận trọng.
– Anh cho em hả?

Giọng nói của nó có vẻ nghi ngờ như không tin lắm. Dũng vui vẻ xoa đầu nó rồi anh gật đầu.
– Anh em mình cùng ráp, chịu không?

Thằng bé ngẫm nghĩ một hồi rồi bất ngờ nó đẩy trả lại cho Dũng.
– Thôi em không lấy đâu.

VN88

Viết một bình luận