Khánh vui vẻ nhận lời ngay.
Ngày hôm sau Khánh theo địa chỉ đến nhà Dũng. Nhìn ngôi nhà lần đầu tiên anh không khỏi ngẩn người. Nhà của Dũng cứ như là loại biệt thự mini vậy, ba gian phòng lớn san sát nhau thành hình vòng cung, sơn màu vàng nhạt thật sang trọng. Một khoảng sân nhỏ xin xắn với thảm cỏ xanh mượt được chăm chút, cắt tỉa rất gọn gẽ, bằng phẳng và mịn như nhung vậy. Khoảng giữa sân là một hồ nước nhỏ với hòn non bộ kỳ vĩ, những dòng nuớc chảy róc rách qua các khe đá cao rồi hợp lại cùng đổ xuống tạo thành dòng thác nhân tạo thật tuyệt diệu. Ba và mẹ của Dũng đều là kiến trúc sư có ‘tiếng’ lắm, nên rõ ràng trông nhà Dũng ắt hẳn là rất ‘có khác’. Nhà cửa đang trang trí dở dang nên rất lộn xộn, giấy cắt dán vương vãi lung tung khắp trên sân.
Khánh với tay nhấn chuông cửa, hầu như ngay lập tức anh thấy Dũng mặc quần short trắng, áo thun ngắn tay màu xanh biển từ trong nhà chạy ra. Dũng vừa thở vừa nói:
– Trời ơi chờ Khánh từ sáng đến giờ, đi lạc hả?
Khánh cười ngớ ngẩn:
– ừ, bây giờ thì đi lạc thiệt rồi.
Dũng phá lên cười rồi mở rộng cánh cổng để Khánh dắt xe vào trong sân. Quả thật, có vào trong mới thấy hết được sự lộng lẫy của ngôi nhà ra sao so với đứng bên ngoài và Khánh tin chắc rằng đây là ngôi nhà đẹp nhất mà anh từng bước vào từ trước đến nay. Dũng mỉm cười hỏi Khánh:
– Thấy nhà Dũng sao?
Khánh mỉm cười nhẹ lắc đầu:
– Không có chỗ chê.
Dũng bật cười, quả thật anh cũng hãnh diện với ngôi nhà của mình. Anh chộp lấy tay Khánh rồi kéo lên cầu thang dẫn lên phòng anh.
– Lên đây ăn sáng luôn nhe.
Không đợi Khánh trả lời, Dũng lớn tiếng gọi về phía nhà bếp của nhà anh đằng sau cầu thang:
– Dì Ba ơi, thêm một phần opla nữa nha.
Rồi anh lôi Khánh vô phòng mình.
Căn phòng của Dũng cũng khá rộng, trang trí nội thất thật đẹp, tất cả hầu hết đều màu xanh biển pha lẫn màu đỏ nhạt. Trong phòng không khí thật mát mẻ, khác hẳn hoàn toàn cái nóng của 9h sáng ngoài trời. Thấy Khánh mải ngó dáo dác chung quanh Ly bèn đằng hắng:
– E hèm… Vô không chào ai hén?
Khánh giật mình bật cười vì tới giờ anh mới phát hiện ra trong phòng còn có Ly và 2 cô bạn khác nữa. Ly giới thiệu cho Khánh làm quen hai người bạn mới này, một người là Thanh, người kia là Dung. Cả hai cô đang bận lúi húi cắt những mẫu tự bằng giấu màu ngẫng mặt lên vui vẻ chào Khánh. Dung lý lắc nói:
– Bọn này chờ Khánh đói rã ruột mất rồi.
Khánh nhìn Dung lấy làm lạ, nhưng Dũng đã vỗ vai Khánh giảng giải:
– Tại Dũng kêu chờ Khánh tới rồi ăn sáng luôn. Trong khi chờ thì cắt giấy sẵn hết để khỏi phí thời gian đó mà.
Khánh chợt hiểu ra phì cười nhìn Dung:
– Khánh xin lỗi, tại Khánh… ơ… dậy trễ.
Thanh bèn chen vào:
– Trời trời, thấy chưa, tui nói là thế nào cũng dậy trễ cho coi. Biết ngay mà…
Cả đám ồ lên cười thật vui vẻ. Đúng lúc đó dì Ba đem lên 5 phần opla còn nóng hổi, thơm phưng phức thật là hấp dẫn.
* * *
Sau khi ăn sáng xong, bọn con gái thể hiện thiên chức trời ban: dọn đồ xuống bếp. Dũng nằm lăm ra sàn nhà thật thoải mái rồi với tay lôi Khánh ngả người theo. Sàn nhà thật mát lạnh, Dũng duỗi người nhắm mắt mơ màng hỏi :
– Thấy phòng Dũng được không?
Khánh không kìm được vọt miệng nói:
– Trời ơi phòng Dũng thì tuyệt vời!
Dũng phá lên cười khanh khách:
– Dũng thích tính đó của Khánh.