Khánh chỉ khẽ ừ hữ không đáp. Anh đưa cánh tay mình lên ngắm nghía. Khác với năm trước, lần này nó chỉ được quấn băng dày cộm vòng quanh cổ tay anh. Anh thử cục cựa cổ tay nhưng đã vội nhăm mặt, hình như nó hãy còn đau lắm. Bên tai anh, Dũng khẽ rên rỉ:
– Em đau một còn anh đau gấp trăm lần đây nè,… làm ơn sau này đừng vậy nữa… anh xin em đó!
Khánh khẽ gật đầu nhìn Dũng, anh đưa tay Dũng lên môi hôn một cái nhẹ nhàng.
* * *
– Anh Hào ơi… mở cửa đi… anh Hào…
Nghe tiếng đập cửa ầm ầm và cái giọng thống thiết kêu gào giữa đêm vắng thật kinh khiếp. Hào vơ vội cái áo thun tròng vào thật nhanh rồi tất tả chạy xuống nhà mở cửa. Cũng may là anh còn chưa ngủ.
– Anh Hào ơi… anh Hào…
Lại nữa rồi vẫn cái giọng quen thuộc ấy. Hào tự nhủ rồi anh mở vội ổ khoá cửa thò đầu ra ngoài nhìn. Đó là thằng nhóc Châu hàng xóm của anh. Nhà nó ở đầu hẻm cách nhà anh chừng hai mươi mấy căn. Nó là bạn láng giềng của anh ngay từ khi nó mới lên lớp một, khi nhà nó chuyển về đây. Người nó dong dỏng cao, nếu như không nói là quá cao. Hào không phải là tuýp người đàn ông thấp nhưng nếu đứng so với nó thì anh thua nó hẳn cả một cái đầu. Thân người nó có chút da chút thịt, hồng hào, trắng trẻo nhưng là mỏng manh quá so với với chiều cao mà trời ban cho nó. Ngược lại, nó có một khuôn mặt thiên thần sáng ngời mà không một thằng nhóc nào ở xóm có thể so sánh nổi. Đôi mắt bồ câu to đen láy, sáng ngời sự thanh khiết của một đứa bé. Đôi mày lá liễu đen kịt như dính vào nhau ở giữa sống mũi cao vút, thon, dài đều đặn trên khuôn mặt non nớt. Đôi môi nhỏ nhắn, xinh xinh luôn ẩm ướt, đỏ chót như thoa son khiến các bà các cô cũng còn phải ghanh tị vì quá quyến rũ. Khuôn mặt đó vẫn còn chất ngây thơ, trong sáng của một đứa bé tuổi chừng 12 mặc dù nó đã 16 tuổi rồi.
Nước mắt nước mũi nó ràn rụa ngó Hào mà òa khóc như vơ được cái phao giữa biển. Hào vội lôi nó vào nhà, anh khẽ suỵt bảo nó im lặng trong khi nó hãy còn khóc rấm rứt. Giọng mẹ anh ngái ngủ cằn nhằn khi bà mở cửa phòng mình và thấy anh cùng Châu đi ngang qua. Không biết đây là lần thứ mấy vào nửa đêm nó chạy đến đập cửa nhà anh, cho nên mẹ anh cũng chẳng lấy làm lạ.
Hào lặng lẽ dẫn thằng nhóc lên phòng mình, đưa nó cái khăn lau mặt rồi khẽ thở dài:
– Lại nữa hả? Thôi ngủ đi, sáng mai hãy về.
Thằng Châu chỉ nhè nhẹ gật đầu. Lúc đó mẹ Hào mở cửa phòng bưng vào cho nó một tách trà Lipton nóng hổi, bà cũng dịu dàng khẽ nói như mọi lần:
– Tội nghiệp con trai tôi, thôi tối nay con ở đây ngủ với anh Hào đi, đừng sợ, có Bác đây ổng không dám qua đây ‘quậy’ đâu.
Thằng bé rưng rưng nước mắt đón lấy tách trà từ tay bà, nó nhìn bà với vẻ biết ơn vô hạn. Bà nhẹ nhàng mỉm cười xoa đầu nó rồi đứng dậy ra khỏi phòng.
Châu hớp vài hớp trà nóng rồi nó mới hoàn hồn trở lại, nó nặng nhọc đặt tách trà xuống chiếc bàn học của Hào rồi ngồi co ro trên giường, cúi gằm mặt xuống. Hào quàng tay qua vỗ về thằng bé, nó tựa đầu vào anh mà khóc thút thít.
– Anh Hào, chắc em phải bỏ đi quá, em ở nhà không nổi nữa rồi… anh cho em
ở đây có được không?
Hào vẫn bình thản, anh vuốt ve mái tóc xoăn mềm mại của nó trả lời:
– Khờ quá, sao lại không… nhà anh luôn có chỗ cho em, anh coi em như em trai mình từ lâu rồi.
Thằng bé lộ vui mừng trên nét mặt, nó dụi đầu vào Hào tìm một chút sự yên ổn, che chở từ anh. Hào thở dài nói:
– Hôm nay ổng làm gì em nữa?
Thằng bé thỏ thẻ đáp, giọng hãy còn nghèn ngẹn:
– Hôm nay ổng dữ lắm. Ổng về đến nhà la lối om xòm bắt em dậy ra dắt xe cho ổng vào, má định dắt vào thì bị ổng đánh, ổng muốn em phải dắt vào ổng mới chịu. Xong rồi ổng la đói, bắt em nấu mì cho ổng ăn, em làm theo bưng ra cho ổng ăn thì bị ổng hất nguyên cả tô vào em… Cũng may em có linh tính đề phòng trước nên tránh kịp… rồi ổng chửi rủa má em dữ lắm… má khóc chạy vào phòng… ổng xấn tới định đánh em, hoảng quá em bỏ chạy lên phòng mình,… vừa định chốt cửa thì ổng tông thẳng vào. Ổng phá nát phòng em,… xé hết sách vở của em quăng xuống đất, rồi ổng đuổi em ra khỏi nhà… Ổng nói nhà này là của ổng, ổng thích ai ở là quyền của ổng. Má em sợ quá nên mở cửa nhà biểu em chạy trốn, mai hẵng về…
Hào gật gù, anh ôm thằng bé vào lòng mà dỗ nó như dỗ một đứa bé. Đây đã là lần thứ mấy chục nó chạy qua nhà anh xin ngủ nhờ một đêm. Gia đình nó là thế đấy, nhưng chỉ khi nào ba nó say xỉn tới bến thì mới có chuyện. Ai biểu nó không phải là con ruột của ba nó hiện giờ. Ba ruột của nó đã chết từ khi nó mới lên 4, má nó vì nó mà cắn răng đi thêm bước nữa để nương nhờ tấm thân và cũng là để nó có được một người cha đàng hoàng.
Trong vòng tay anh, thằng bé hãy còn run rẩy, đáng thương như một con mèo con. Nó ngẹn ngào nói:
– Hồi trước ba thương em, thương má lắm. Không biết lúc này tại sao nữa. Ba xỉn về là kiếm chuyện gây gổ đánh má, đánh em. Có phải người càng lớn càng đổi tính không anh Hào?
Hào khẽ cười đáp:
– Ngốc quá,… má em đâu có đổi tính, má vẫn thương em mà.
Thằng bé đã ngưng khóc, nó lo lắng hỏi:
– Em sợ ba đánh má nữa, thôi để em về…