Đức vẫn lắc đầu:
– Cái gì đâu?
Thy thở phào, anh đằng hắng:
– Ờ, cái mày thấy thì giống như cái mày nghĩ.
Dũng và Khánh nhìn nhau cười. Đức ngước lên nhìn Khánh rồi nhìn Dũng, anh không hé miệng nói được gì. Khánh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu. Một cái gật đầu đầy ý nghĩa, nó trả lời cho câu hỏi mà Đức chưa nói ra. Đức giật mình:
– Vậy ra tụi bay… chắc là… anh em à?
Khánh và Dũng nhìn nhau phì cười. Thy há miệng cười suýt chút nữa văng cả miếng kem ra ngoài.
– Trời ạ,… sao mày ngây ngô thế…
Đức ngạc nhiên nhìn Thy hỏi:
– Chớ làm sao?
Khánh vội đỡ lời:
– Tao tưởng mày nói rồi chứ Thy.
Đoạn anh quay sang Đức mỉm cười nói khẽ:
– Đây là bạn trai tao.
Với câu nói đó, anh tưởng Đức sẽ có phản ứng dữ dội hay sẽ bị gì sốc lớn lắm. Nhưng không, Đức vẫn thản nhiên:
– Ai hông biết, vậy cũng nói…
Thy cười sặc sụa, cố giảm tiếng nói của mình chỉ đủ cho Đức nghe:
– Tụi nó là bồ của nhau đó.
Đức chưng hửng, anh ngây người nhìn Khánh và Dũng. Thy vội trấn an:
– Đừng có mà thộn mặt ra như thế. Mày nghĩ sao?
Đức vẫy không dứt mắt ra khỏi Khánh và Dũng, anh lắc đầu nguầy nguậy:
– Tao không tin, sao có vụ này kì vậy?
Dũng mĩm cười đáp:
– Mọi điều trên đời này đều có thể xảy ra, xin lỗi nha.
Đức vẫn tròn xoe mắt:
– Xạo quá, tụi bay chọc tao hả?
Thy bực dọc:
– Xạo mày làm gì?
Đức quay nhìn Thy rồi lại nhìn Khánh và Dũng không đáp. Khánh mỉm cười, anh giơ tay của mình lên khỏi mặt bàn, bàn tay anh đang đan chặt lấy bàn tay của Dũng. Anh mỉm cười nói:
– Xin lỗi… chắc làm ông xốc lắm, nhưng… là thật đó!
Thy chỉ lơ đãng nhìn cảnh tượng đó, anh đã quá quen rồi. Còn Đức thì cứ há hốc mồm ra, miệng anh cứng ngắc như bị đông đặc lại vậy. Thy vỗ vai Đức:
– Nè, mày nghĩ sao?
Đức giật mình vội quay nhìn Thy trả lời:
– Ơ… ngạc nhiên thôi.