Thanh chỉ khẽ cười gượng với Đức và Thy rồi bỏ vô trong. Đức ngơ ngác nhìn Thy nói:
– Bộ hôm nay tao vô duyên lắm sao?
Thy gật gù nói:
– Không phải. Là… rất vô duyên!
Đức phì cười, anh bật dậy chạy theo Thanh. Thy ngao ngán bỏ ra ngoài. Anh thà ngắm cảnh biển lúc này còn hơn ngồi nhà nhìn cái không khí đưa đám của cả bọn.
* * *
Đức vừa vô tới phòng thì thấy Thanh đang bó gối ngồi buồn xo. Chưa bao giờ anh thấy khuôn mặt Thanh buồn như vậy. Đức khẽ ôm gì lấy Thanh hỏi:
– Chuyện gì vậy cưng?
Thanh không đáp, chỉ thở dài rồi quay sang ôm hôn Đức, ghì anh xuống và hôn …
. .
Đức cười khanh khách dụi đầu vô cổ Thanh hỏi:
– Bây giờ nói được chưa?
Thanh mỉm cười từ từ kể lại câu chuyện sáng nay anh đã gặp lại đứa con mình như thế nào. Đức ngồi nhổm dậy trố mắt nhìn Thanh. Thanh tránh ánh mắt của Đức, cố gắng kể hết câu chuyện rồi nhắm mắt chờ đợi. Với tính khí của Đức anh thừa biết sẽ có thể lãnh hậu quả gì. Nhẹ thì sẽ bị điếc tai, còn nặng thì chắc phải bầm mặt mũi. Nhưng hồi lâu sau, Đức lại hỏi Thanh:
– Vậy giờ tính sao?
Thanh mở bừng mắt nhìn Đức như không tin mình vừa nghe. Anh hỏi lại:
– Anh không giận sao?
Đức ngơ ngác hỏi:
– Giận làm gì? Giải quyết xong chuyện này đã rồi em biết tay anh…
Thanh cười hì hì nhổm dậy ôm chầm lấy Đức mà hôn lấy hôn để.
– Em biết anh không giận em đâu mà…
Đức phì cười đáp:
– Đồ cà chớn… giờ em tính sao?
Thanh ngẩn người đáp:
– Không biết nữa… em sợ anh giận nên chưa quyết định được.
Đức thản nhiên:
– Thì một là chọn anh, hai là chọn vợ con em, có gì đâu mà phải thận trọng vậy?
Thanh buồn xo đáp:
– Chọn anh… là dĩ nhiên rồi, nhưng… em không thể bỏ con em…
Đức mỉm cười đáp:
– Vân nó muốn gì ở em?
Thanh ngơ ngác nói:
– Đâu có, nó chẳng nói gì, chẳng đòi hỏi gì hết, nó chỉ coi em là bạn…