* * *
– Mày không kiếm được nó hả?
Thy oang oang hỏi Đức sau khi ngồi phịch xuống ghế. Đức thản nhiên lắc đầu.
– Chắc nó về Thành Phố, yên tâm đi, về đó là gặp lại nó thôi mà.
Thy gật gù. Đức bèn hỏi:
– Mày thấy Thanh đâu không?
Thy chưng hửng đáp:
– Vợ mày tự dưng hỏi tao, sáng nó đi với mày mà?
Đức gật gù nói:
– Ờ, nhưng mà nữa đường thì chia nhau tìm, sao giờ này chưa về ta?
Thy cười hềnh hệch đáp:
– Sao hả? Sợ nó bị trai xứ biển cua à?
Đức bĩu môi:
– Xí… còn lâu…
Thy bật cười không đáp. Hào vừa lúc đó cũng xuất hiện nơi cửa, theo sau là Khánh bước vào. Thy và Đức trố mắt nhìn, Hào chỉ khẽ cười ngượng trong khi Khánh chỉ lặng lặng ngồi xuống ghế. Thy nhìn Hào hỏi:
– Mày tìm ở đâu hay vậy? Tao kiếm hết mấy con đường mà không có?
Hào nhoẻn cười đáp:
– Ngoài chỗ thằng Dũng.
Đức vỡ lẽ ra đánh ‘à’ một tiếng. Thy nhìn Khánh tặc lưỡi:
– Có gì thì nói cho bạn bè nó nghe với, sao mà bỏ đi vậy?
Khánh lắc đầu nguầy nguậy không đáp. Thấy vậy Thy tặc lưỡi nhình Hào khen:
– Giỏi quá ta, lúc nào mày cũng là người tìm được nó.
Đức trề môi:
– Hay là nó cố ý cho mày tìm được?
Nhưng vô ích, mặt Khánh vẫn buồn thiu, anh đứng dậy bỏ vào trong phòng. Đức nhìn Hào và Thy phân trần:
– Tao nói chơi thôi mà?
Hào không nói gì, anh đứng dậy bỏ vào trong theo Khánh. Thy khẽ nhún vai nhìn Đức. Rồi Thanh xuất hiện trên bậc cửa. Mặt mũi anh buồn xo, thểu não. Đức nhổm dậy la làng:
– Đi đâu vậy? Làm kiếm muốn chết…
Thy hùa theo:
– Phải đó, nó nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa nãy giờ nè.