Khánh khẽ ngước nhìn bầu trời xế chiều bên ngoài cửa sổ. Hào vẫn thì thào:
– Nó đang ở trên kia đó,… nó đang mỉm cười nhìn em đó…
Khánh thở dài nói:
– Ảnh không trách em thật chứ?
Hào lẳng lặng tì cằm lên vai Khánh nhỏ nhẹ nói:
– Không bao giờ!
Mới tờ mờ sáng nên không khí miền biển vẫn hãy còn buốt giá. Gió từ ngoài khơi xa cứ thổi thốc vào người từng cơn lạnh như dao cắt. Khánh rón rén bước ra ngoài sau khi đóng nhẹ cửa nhà lại, anh sợ mọi người thức giấc. Anh ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà lần cuối, ngôi nhà chơ vơ bên vách núi này là nơi ẩn chứa bao kỷ niệm đau thương mà sau này hẳn rằng anh sẽ mãi không bao giờ quên được. Khánh xoay gót bước đi mất hút trong màn sương trắng của buổi sớm miền biển.
Hào thức giấc, anh bần thần gượng dậy vươn vai, đón cái không khí lạnh lẽo buổi sáng tràn ngập phòng mình. Chiếc giường trống trơn, chỉ còn mỗi mình anh. Hào nhổm dậy ra phòng khách tìm Khánh, nhưng mới tờ mờ sáng hẳn chẳng có ma nào ngồi đó rồi. Anh lừ đừ vào nhà tắm, nhưng hình như có điều gì đó làm anh không yên trong lòng. Anh vội đi tìm khắp nhà vẫn không thấy Khánh, anh nhón nhìn ra bãi biển qua khung cửa sổ nhỏ nhắn… chỉ lèo tèo vài chiếc thuyền đánh cá sớm ở tận tít ngoài xa, không một bóng người trên bãi biển. Hào vội mở xem tủ quần áo, tất cả quần áo lẫn vật dụng mà Khánh thường dùng mỗi ngày đều còn nguyên. Hào thở phào nhẹ nhõm:
– Mới tờ mờ sáng mà nó đi đâu sớm vậy?
Vừa tự hỏi mình, anh vừa ra bờ biển vắng tanh để tìm Khánh, nhưng hình như chỉ có mình anh là người đầu tiên ra biển sớm như vậy. Hào vội quay vào nhà đánh thức cả bọn dậy. Giọng ngái ngủ của Thy vọng ra càu nhàu sau khi Hào gõ cửa căn phòng nhỏ áp mái mà Thy dùng ở tạm vài bữa nay.
– Nó chạy đâu đó ngoài biển thôi, ra ngoài đó tìm…
Hào nói lớn:
– Tao tìm rồi, không thấy… mau lên…
Giọng Thy ừ hữ rồi im bặt. Hào quay sang gọi Thanh và Đức. Hai đứa này cũng vậy, tiếng càm ràm của Đức vọng ra:
– Ra ngoài tìm chưa mà la làng vậy? Mới sáng sớm mà…
Hào thở dài nói:
– Tao tìm hết rồi, tụi bay tìm phụ tao đi chứ,… đồ lười…
Giọng Thanh ngái ngủ vọng ra, rồi tiếp theo là khuôn mặt chảy xệ vẻ ngái ngủ của Thanh ló ra:
– Vợ mày chắc trốn theo trai rồi.
Hào bực dọc chưa kịp nói gì thì Thanh đã xua tay:
– Được rồi, được rồi… đi tìm liền…
Đức lò dò đi ra, đưa tay thụi Hào một cái càu nhàu:
– Mày chọc nó điên cái gì nữa hả?
Hào ngớ người trả lời:
– Đâu có…
Đức vừa lầm lũi đi vừa nhép miệng đáp:
– ‘Con’ này đi ăn sáng đâu đó thôi mà…
Hào la làng:
– Không phải, tao có cảm giác…
Đức giơ hai tay nhìn Hào đáp:
– Tao đầu hàng!!!… tao đi liền, được chưa ‘đại ca’?
Thy vừa chui ra khỏi phòng, đầu hắn chưa chải kịp rối cứ như là tổ quạ sau cơn bão vậy. Thy nhăn nhó đáp:
– Chắc không đâu, đi ăn sáng thì nó phải rủ ai đó đi chung chứ…
Hào liền nói:
– Ừ, phải phải…