VN88 VN88

Đường từ trái tim đến con cặc ngắn lắm – Truyện 18+

Đoạn anh quay sang cả bọn Thanh, Đức, Hào và Thy mà nói

“Cám ơn!”

Cả bọn vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt. Thy ngạc nhiên tự hỏi:
– Mấy câu này đâu phải bài diễn văn của mình?

Trong khi đó Khánh tiếp luôn:
“Và… tất cả các bạn, xin hãy cùng Khánh dự buổi tiệc sinh nhật ngày hôm nay thật vui vẻ! Nó không phải là buổi tiệc của riêng Khánh, mà là của các bạn Khánh ngồi kia, và là của cả các bạn nữa… Hy vọng các bạn sẽ thích. Nào chúng tay hãy nâng ly chúc mừng cho bữa tiệc của tất cả chúng ta”…

Cả đám đông nâng ly, cụng ly tanh tách chúc mừng Khánh rồi cùng hô to: “HappyBirthday” trong những tràn hoa giấy lẫn những lọn khói mỏng. Tiếng nhạc nhộn nhịp tiếp theo khiến cả bọn hùa nhau nhảy nhót thật vui vẻ.

Khánh bước xuống tiến lại phía Thy thở phào nói:
– Trời ơi tao hồi hộp quá quên béng hết mấy câu mày ghi cho tao rồi. Ban nãy tao nói nghe có ‘lọt’ lỗ tai không?

Thy bật cười khanh khách đáp:
– Được lắm, hay hơn tao nhiều. Không ngờ mày cũng biết thuyết phục đám đông hén.

Khánh bật cười đáp:
– Đừng có mà tâng bốc tao. Nè, chúc mừng sinh nhật tao đi chứ bọn bay.

Cả đám hò reo cụng ly với Khánh thật phấn khởi.

Rồi một người dong dỏng cao chen đến, ăn mặc khá đứng đắn so với đi dự tiệc khẽ chào mọi người rồi ghé tai Khánh thì thào. Khánh nhỏen cười ngay rồi quay sang nói vào tai Thy:
– Tụi bay tự nhiên nghe, tao phải đi tiếp mấy đứa kia…

Thy nhún vai toét miệng cười:
– Đi đi… coi ra hắn cũng bảnh trai lắm.

Khánh phì cười đáp:
– Bảnh hay không chả quan trọng. Cái quan trọng là ‘tiền’… thằng này không moi nó một mớ thì uổng phí lắm.

Thy thấy Hào xụ mặt thì thụi hắn một cái rồi nhe răng cười với Khánh:
– Đi đi cưng, tụi này tự hiểu thân phận bọt bèo mà.

Khánh phì cười chào cả đám rồi anh lách người biến mất vào đám đông. Đức nhìn theo rồi chỉ biết ngẩn ngơ nói:
– Càng ngày nó càng khác…

Hào cũng gật gù:
– Thay đổi quá nhiều….

Thy bèn cắt ngang:
– Tao thấy nó bản lĩnh ra đó chứ…

Cả bọn đều tán đồng. Đúng vậy, Khánh đã thay đổi. Anh đã không còn như xưa, không còn câu nệ những chuyện mà ngày trước anh coi như là kinh khủng, những điều kinh tởm nhất trên đời. Anh có những người bạn mà ngay cả Hào cũng không ngờ đến, anh tham dự những cuộc trụy lạc không kém gì Hào trước đây. Và như để đánh dấu, người ta đã đặt biệt danh cho anh là Lãng Tử. Lắm lúc Hào cũng không hiểu nổi thật ra Khánh muốn gì nữa, những chuyện anh ta làm tưởng chừng như vô bổ. Nghe có vẻ như anh ta ham tiền đó, nhưng người ta đưa tiền thì anh ta cũng đổ hết vào bạn bè, đây đó… không giữ cho mình dù chỉ một đồng. Phần hùn trong cái quán này hẳn là một sự nỗ lực lớn của Khánh và cũng là sự đánh dấu rằng Khánh đã lớn, anh đã biết suy nghĩ chính chắn cho tương lai mình hơn.

Hào còn đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên anh thấy đám đông đã quây lại thành một vòng tròn lớn. Chính giữa chừa chỗ cho một đôi đang dìu dắt nhau theo điệu Valse tuyệt diệu. Cả hai dìu dắt nhau nhảy rất ăn ý, rất đẹp mắt, những lúc buông người quay theo nhịp, những lúc chụp bắt nhau từ hai phía rất thành thạo khiến những người tham dự phải tán thưởng không tiếc lời.

Thy tròn mắt nhìn đôi khiêu vũ ấy mà không chớp. Anh phải buột miệng thốt lên:
– Trời ơi, tao không ngờ nó nhảy hay vậy.

VN88

Viết một bình luận