VN88 VN88

Đường từ trái tim đến con cặc ngắn lắm – Truyện 18+

Khánh đáp gọn lỏn:
– Không nổi cũng phải nổi. Tao thì không được rồi, bây giờ tao ngồi một chỗ không yên. Với lại tiền bạc vô tay tao thì lọt đâu mất hết à.

Thanh lên tiếng:
– Còn tao thì đi làm mà, không lẽ mày bắt tao nghỉ?

Đức vội trấn an:
– Tao thì mới đi làm thôi, có gì tao phụ mày một tay mà, yên tâm đi.

Thy mừng rơn đáp:
– Vậy thì mày làm đi.

Đức vểu môi đáp:
– Không được, đã nói là tao phải đi làm mà. Với lại tính tao cà giựt lắm, sao làm được. Trong đám này trừ thằng Hào ra, mày là đứa giống ông già nhất…

Hào đằng hắn lườm Đức, nhưng Đức vẫn giả lơ.

Thy giãy nảy lên nói:
– Nhưng mà tao cũng đi làm mà…

Thanh bèn hỏi:
– Lương tháng mày được bao nhiêu?

Thy ngơ ngác đáp thật tình:
– Một triệu rưỡi…

Hào phớt lờ đáp:
– Tụi tao trả mày 2 triệu luôn. Đi làm đi!

Thy chưng hửng đáp:
– Hê, vậy còn công việc của tao?

Cả đám đều đồng thanh đáp:
– Thì BỎ ĐI!…

Tiếng nhốn nháo, la hét của một người đàn bà vang vọng từ trong nhà. Tiếp theo đó là tiếng kính vỡ, rồi sau đó là một chiếc va li cũ kĩ bay vèo ra sân, nó nảy lên mặt sân sần sùi và cuối cùng va vào gốc cây liễu, xổ tung mọi thứ bên trong ra. Đức ngẩn người cố lách đám đông nhốn nháo đậu xe vào sân nhà xem có chuyện gì đang xảy ra. Tiếng la hét của mợ anh át lẫn tiếng cau có của Thanh. Anh liếc nhìn chiếc va li cũ kĩ ấy, nó rất quen thuộc, nó là của anh. Chiếc va li ấy bung một loạt quần áo vươn vãi ra ngoài sân và vô số thứ linh tinh khác. Chiếc khung hình anh thường hay để trên bàn học đã bị rơi ra, bể nát khung kính. Đức còn chưa biết chuyện gì xảy ra. Rồi tiếng mợ và Thanh mỗi lúc một lớn, cuối cùng hai người cùng xuất hiện ngay ngưỡng cửa. Trên tay mợ anh là chồng sách vở, bà thẳng tay ném nó ra sân. Lúc đó cả hai người cùng nhận thấy sự hiện diện của Đức. Đức tần ngần đứng đó ngó bà mợ của mình, sao mà hôm nay bà dữ quá. Quần áo xốc sếch, mặt đỏ bừng như gấc chín, mồ hôi nhễ nhại bê bết cả vào tóc tai, quần áo. Giọng thì oang oang như một chiếc loa phóng thanh cực đại nhằm vào Đức mà hét:
– A. Về rồi sao đồ khốn?… Mày lượm mấy thứ ‘dơ bẩn’ này của mày rồi ra khỏi nhà tao!

Vừa nói bà vừa vò lấy quyển tập quăng thẳng vào anh. Đức ngơ ngác né tránh, anh nhận ra đó là quyển nhật ký của anh, rồi anh lại nhìn bà. Không hiểu anh đã làm gì mà bà nổi đình nổi đám lên ghê rợn như vậy?

Nhưng tiếng Thanh đã cất lên:
– Con đã nói rồi. Có gì vô nhà rồi nói, mẹ làm ầm lên vậy người ta biết thì sao?

Bà mợ không chịu thua gân giọng hét:
– Biết thì đã sao? Bà con lại mà coi thử xem tao đúng hay tao sai? Lại mà coi nè… nó là thằng ‘bê đê’… Nó dám dụ dỗ mày… nó có coi tao ra gì đâu? Nó có biết xấu hổ là gì đâu mà mày bênh vực nó hả?

Thanh gắt lời:
– Nhưng mà chuyện trong nhà, làm toáng lên thì được gì chứ?

Vừa nói Thanh vừa lôi kéo mẹ anh vào trong. Đến giờ Đức mới hiểu ra sự việc của anh đã đổ bể mọi chuyện. Mợ anh đã đọc lén nhật ký của anh, mọi chuyện thế là hết. Nhưng Đức cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, bởi mợ anh phản ứng kích động đến mức ngoài sức anh tưởng tượng. Anh vẫn nghĩ rằng bà ta có bệnh tim…

VN88

Viết một bình luận