Đức cau mặt đáp:
– Tại sao?
Hào thở dài nói:
– Tao đã nói thằng Tây là sứ giả mà. Sứ giả chết trên đất khách là chuyện lớn, ảnh hưởng ban giao hai nước đó, có khi dẫn đến chiến tranh liên miên là vì vậy.
Đức trố mắt nhìn Hào:
– Woo… rồi sao nữa?
Hào phì cười đáp:
– Thì tao phải nhớ đã chứ, chuyện này tao nghe lâu rồi mà…
Khánh mỉm cười nói:
– Vậy để tao kể tiếp cho… Sau đó vài ngày, người ta phát hiện ra tung tích bọn sát thủ đó. Nhưng tụi nó đều bị chết cứng hết. Xác đứa nào cũng bị trợn mắt như muốn lòi cả ra ngòai, miệng thì há hốc ra, chân tay co quắp lại. Vết thương duy nhất là một vết cắt sâu ở cổ, đứa nào cũng bị y chang như vậy.
Đức nghe mà sởn tóc gáy, anh nép vào Thanh trong khi miệng thì cố làm ra vẻ bạo dạn hỏi:
– Làm gì trùng hợp ly kỳ vậy?
Thy chỉ mỉm cười không có ý kiến gì. Thanh ôm cứng lấy Đức, gục đầu vào vai anh mà nói:
– Có khi nào… bị ma ám không?
Khánh gật gù nói:
– Lúc đó chưa rõ, nhưng thằng thủ lĩnh khi chết vẫn nắm chặt lá bài đó không buôn. Bọn lính đến mang đám xác đó về triều phúc mệnh Từ Hy. Từ Hy lấy làm lạ vì tên đầu lĩnh đó có vẽ như sợ hãi nhất, hai mắt hắn trợn ngược, tụ máu bầm đỏ ngầu cả tròng. Lại nữa, dù có cạy tay hắn thế nào cũng không lấy được lá bài đó ra. Cuối cùng tụi bay biết phải làm sao ko?
Thanh chép miệng đáp:
– Dễ òm,…
Khánh ngạc nhiên nhìn Thanh hỏi:
– Sao?
Thanh mỉm cười đáp:
– Lấy xà bông là xong ngay.
Cả đám cừơi rần lên vui vẻ, không thấy khó thở như trước nữa. Thy cười sặc sụa nói:
– Thời đó làm gì có xà bông ông ơi?
Thanh tiu ngỉu đáp:
– Vậy thì sao lấy được?
Khánh tỉnh queo đáp:
– Chặt tay!
Thy, Thanh và Đức giật bắn mình. Trong phút chốc không ai nói được lời nào. Cuối cùng Đức cũng phải mở miệng nói:
– Rồi sau đó?
Khánh bèn kể tiếp:
– Từ Hy lấy đó làm vật chứng cũng như những thứ của anh chàng Tây nọ được tìm thấy trong người bọn sát thủ. Rồi bà ta xử lý gì đó mà ếm nhẹm được chuyện này. Riêng lá bài hãy còn đọng vết máu khô trên đó, bà ta sai người đem rửa thật sạch. Nhưng sau đó lại quên khuấy đi mất lá bài đó nên tung tích lá bài đó không rõ. Sau đó vài năm, người ta bỗng phát hiện một xác chết của một tên công tử con vị quan thuộc trấn nào đó. Tên này bộ dạng khi chết cũng là hoảng sợ, cũng bị rạch đứt cổ và trên tay hắn cũng nắm chặt con bài Tây đẫm máu ngày xưa…