Một ngày trước ngày lên đường, chàng e-mail dặn dò nàng như dặn một đứa con gái nhỏ: nhớ đem theo cái vé máy bay nghe dế mèn… nhớ mang theo cái bằng lái xe nghe dế mèn, tới phi trường sớm sớm kẻo lỡ chuyến bay nghe… mua tờ Time để đọc khi ngồi uống cafe Starbuck, tới phi trường Honolulu nhớ cầm theo tờ Time đó cho dế lửa nhận diện nghe dế mèn (trời đất… mình vẫn chưa biết mặt nhau !!! )
Nhớ tìm cái gate số… nơi anh sẽ ra (chuyến bay của chàng tới sau nàng 20 phút, chàng ngại lắm, sợ nàng đi lạc). Nàng cũng sợ nữa, nàng chưa bao giờ đi xa một mình.
Rồi thì cái ngày đáng sợ đó cũng lừng lững đến, cho dù nàng cố không nghĩ tới nó. Họ sẽ gặp nhau ở phi trường Honolulụ Nàng thầm kêu trong đầu: “Trời đất!!! mình có điên không? ”
Xuống máy bay, tay kéo chiếc va ly, nàng đi ngơ ngác giữa dòng người hối hả trong dãy hành lang dài hút., nhìn những người biết nơi đến, và biết người đón, còn nàng, mang cái cảm giác bơ vơ của người không biết mình đang đến đâu, và ai là người đón mình trong cái dòng người hối hả kia. Tờ báo Time nàng mua ở LAX theo lời chàng dặn để họ có thể nhận ra nhau khi xuống máy bay nàng lú lẫn không nhớ để nó ở đâu.
Dọc dãy hành lang từ gate ra, nàng chẳng nhìn thấy chiếc computer nào để tìm xem cái gate chàng sẽ đến ở đâu. Nàng cảm thấy hốt hoảng, chẳng biết mặt mũi anh chàng ra sao. Sao mình điên đến nước nầy?
Chợt một bàn tay nắm lấy cánh tay nàng: “Có phải… Ngọc Anh?” Giọng Bắc kỳ pha giọng nói Saigon rất đặc biệt. Nàng xây qua nhìn… rồi bật cười, chiếc nón bánh tiêu anh đội trên đầu là điểm nhận diện. Thì ra họ nhận nhau cũng dễ dàng thôi.
ôi cái máy điện toán diệu kỳ, những tấm hình vừa mới chụp, scan cho nhau, những tờ thư gửi và nhận mỗi ngày hai, ba lần, tình cảm gắn bó trước khi gặp nhau, tình cảm lên tiếng nói trước khi người ta tay trong tay, nhìn thấy nhau không một chút xa lạ.
Từ lúc đó nàng lẽo đẽo theo chàng như đứa trẻ thợ Sau nầy chàng ngạo nàng: “Ủa, nhìn thấy em ngơ ngác anh muốn cười đã đời.” “Thật không? Ở đó mà cười, em bứt hết lông ngực anh bây giờ!”
Gần gũi nhau nàng khám phá ra bộ ngực của chàng đầy lông xoắn tít, và hai cánh tay chàng cũng đầy những sợi lông cong cong, đen như… dã nhân. Mỗi buổi sáng đứng nhìn chàng cạo râu, cạo tóc, nàng thích vuốt ve những sợi lông trên cánh tay chàng, thân thương.
Sáu ngày du hành đó họ đi chơi khắp chốn. Chàng nói mọi năm anh đến đây một mình, mỗi ngày anh chỉ ra bãi lội, rồi về phòng, chẳng đi chơi đâu hết, kỳ di nầy có em thật thú vị.
Buổi tối phố xá Waikiki nóng hừng hực những ngọn lửa. Dọc theo hè đường, người ta đưa nhau bát phố lủ lượt. Thành phố đầy ánh sáng, đầy tiếng nhạc. Đêm Hạ Uy Di tưng bừng sức sống, trẻ trung, vui nhộn như một Saigon cuối tuần thời mới lớn, với phố Nguyễn Huệ, Tự do xưa…
Xứ nhiệt đới, mùi biển, cái nóng làm con người trở nên cuồng nhiệt, đam mệ Đêm nằm bên nhau, chàng hôn nàng, chiếc lưỡi chàng cứng cáp, khỏe mạnh, nàng như chết ngộp trong con mê ngất, choáng váng, nụ hôn dài như ba Mùa đông. Chưa ai hôn nàng cuồng nhiệt như thế, chiếc hôn kéo dài, quấn quít, mê đắm, lửa bừng ngoài phố Hawaii, lửa bừng bừng trên đôi môi quấn quýt.
Buổi sáng hôm sau họ đến Trân Châu Cảng. Trời mưa lất phất nhưng vẫn nóng rát, không khí ướt và mặn, ngoài khơi. Trân Châu Cảng buồn buồn như đài Chiến Sĩ Trận Vong màu tang trắng. Nàng bồi hồi tưởng đến trận hải chiến khủng khiếp năm xưa, khởi đầu cho nước Mỹ tham dự thế chiến thứ hai, và kết thúc bằng hai qủa bom nguyên tử trên hai thành phố Nhật. Chiến tranh là điều thảm khốc cho mọi người, mọi nơi chốn.
Buổi chiều về, hai đứa ghé ăn ở một quán ăn Việt nhỏ trong khu chợ, rồi trở về khách sạn, nấu bình trà, cùng uống với nhau. Đêm mặn nồng nhiệt đới, đêm quấn quít môi hôn. Ngày thứ ba ở Ha Uy Di, họ đi tour đến viếng “Polynesian Cultural Center”, nơi diễn tả lại lịch sử cuộc di dân tìm đất sống của dân tộc Ha Uy Di, nằm trên một khoãng đất rộng 42 mẫu tây.
Những điệu vũ Aloha, những màn trình diễn trên sông rực rở màu sắc của những vũ công xinh đẹp, tóc, cổ và hai vòng tay đeo đầy hoa tươi nhảy múa vô cùng sống dộng, những pha trình diễn hài hước chọc cười nghiêng ngửa của những chàng nghệ sĩ Hawaii to lớn, đẫy đà, đen thui như cái cột đình.
Nàng ngồi bên bờ sông, chụp hình thích thú đoàn ghe trình diễn, giữa không gian tiếng nhã nhạc vang lừng. Buổi chiều xuống, họ theo đoàn người vào ăn ở nhà hàng buffer có vũ nhạc, với những vũ nữ xinh tươi, điệu múa lắc mông đặc biệt. Thức ăn ngon của Hawaii với loại bánh mì tròn tròn như bánh bao của ta, màu lam ngọc, vị ngọt, và món bún trong, dai, xào với thịt gà. Món ăn của người Hawaii hơi giống món ăn của người Phi Luật Tân, có phải nguồn gốc dân Hawaii từ những hòn đảo Phỉ. Buổi tối là phần trình diễn vi đại trong khu rạp hát lộ thiên, về lịch sử dân Hawaii, xử dụng nhiều lửa, những vũ điệu man dại, hồng hoang. Mãi đến 11 giờ tối họ mới kéo ra xe bus, trở về thành phố. Về đến khách sạn mệt phờ người, họ Ôm nhau ngủ vùi, quên cả… hôn.
Buổi sáng ngày thứ tư, thức dậy sớm, hai đứa thay đồ thể thao, cùng nhau đi bô dạo bãi biển. Nắng lên thật sớm, bãi thưa vắng, những hàng dừa thơ mộng sát bờ biển, nàng nhớ đến bãi biển Long Hải nơi quê nhà, nhớ những lần ba chở cả nhà ra chơi, buổi tối ngủ ngoài bãi, đêm nằm ngửa mặt nhìn trời, thấy hằng hà sa số những vì sao, thật gần, thật sáng.
Ở đây bãi biển tuy đẹp, nhưng không có được cái thú ngủ đêm ngoài trời như thế.
Dạo biển về, mình ướt dẫm mồ hôi, phải tắm, rồi rủ nhau đến Diamond Head. Đậu xe ở bãi đậu chuẩn bị chai nước lọc, rồi leo núi. Đường lên núi dốc cao, mệt nhưng vui, dọc đường phải dừng lại thở đôi ba lần, leo 100 bậc thang, vào một hành lang tối đen như mực trước khi lên tới đỉnh ngọn núi. Từ trên đỉnh ngọn núi Diamond Head nhìn ra bao la một góc biển Waikiki xanh ngát, phóng tầm mắt tận ngoài khơi và nhìn thấy cả thành phố. Đây là một điểm chiến lược ngày xưa của Waikikị Ngày thứ năm ở Hawaii, buổi sáng thức sớm, dạo biển, về lại khách sạn tắm, rồi xuống phố Tàu tìm quán phở “Tô Châu” ngon nổi tiếng. Đói bụng, mùi nắng, mùi gió biển, quán phở đông khách phải đứng chờ, đến khi vào ăn, tô phở ngon ơi là ngon với rất nhiều rau thơm ngò gai, và giá như tô phở xe lửa Saigon xưa. Sau nầy chàng hay e-mail cho nàng nhắc đến quán “Tô Châu của em”, vì quê nội của nàng là Hà Tiên. Sáu ngày qua nhanh như gió, buổi tối hôn nhau, chàng nhắc ngày mai mình về rồi, nàng giật mình, hốt hoảng.
Ngày mai sao?
Thật nhanh!!!
Buổi sáng ngày trở về, họ thu dọn đồ dạc, trả phòng khách sạn, rồi thẳng đường ghé quán phở Tô Châu. Dọc đường xuống phố Tàu nàng bùi ngùi nhìn những cây phượng đỏ dọc đường đi, nói với chàng “Em vẫn chưa chụp được hình những cây phượng của em”.
Đôi khi nàng tưởng đến hai nửa quả cầu, trôi lênh đênh trên một dòng sông, bỗng dưng gặp nhau, kết thành một quả cầu tròn trịa, trong mơ ước đừng có con sóng nào xô dạt làm quả cầu phải chia hai.
ôi, nàng sợ những ngọn sóng…
(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)