Tôi nói :
– Chị mua trinh em là lỗ rồi. Em đâu còn trinh.
– Chị biết chớ. Nhưng cái đó đâu thành vấn đề.
Tôi hỏi :
– Chị vẫn còn thương ông ta ?
– Bây giờ thì hết rồi. Tởm lắm. Sau khi …chơi em, chị sẽ không bao giờ cho ông ấy đụng vào người chị nữa. Em làm mạnh thêm chút nữa đi ! Á…
Sau khi chơi nhau lần thứ nhì, chúng tôi lại ôm nhau ngủ cho đến nửa buổi sáng. Chi Mai thức dậy trang điểm qua loa, xong dúi vào tay tôi một tập xấp bạc dày cộm toàn giấy năm chục ngàn đồng. Tôi lấy xấp bạc bỏ lại vào trong ví chị Mai và nói :
– Chị muốn…chơi qua đường phải không ? Em sẽ không bao giờ gặp chị nữa đâu.
– Nhưng em còn đi học. Đã là …chị em, chị phải lo cho em chứ.
Chị bỏ xấp bạc trên giường và nói:
– Em không lấy thì đưa cho bà Tuyết.
Chi Mai ngoe nguẩy đi ra cửa, vừa đi vừa nói :
– Tối mai chị đến kể chuyện về ông ấy cho em nghe.
Chị Mai đến với tôi từ sáng sơm. Mai nói chỉ mới xa tôi có một ngày mà cảm thấy như cả một năm. Tôi biết Mai nói thật vì tôi cũng cùng chung tâm trạng như Mai. Chúng tôi đem 2 chiếc ghế ra vườn sau ngồi. Vườn sau là một khu đất rộng trồng đủ loại cây. Cuối vườn là một con sông hẹp. Bên kia sông là một cánh đồng chạy xa tít tận cuối trời. Rải rác trên đồng là những cồn cao với những nấm mồ lớn nhỏ nằm chen lẩn nhau không theo một hàng lối nào cả. Trời hôm nay cũng mưa như mấy hôm trước nhưng không lớn lắm. Những giọt mưa đủ làm cho lòng ta bâng khuâng buồn những nỗi buồn vô cớ trước cảnh tượng vắng vẻ im lìm như cảnh sau vườn hôm nay. Hôm nay bà Tuyết và bà già ở thuê đều có mặt tại nhà, nhưng họ để cho chúng tôi hoàn toàn thoải mái ngồi nói chuyện với nhau. Dĩ nhiên bà Tuyết đã không nói gì với Mai về chuyện thầm kín giữa tôi và bà ấy nhưng tôi vẫn cảm thấy ngại ngùng khi đối diện với cả hai người cùng một lúc. Thế nên khi cơn mưa dứt hẳn, tôi rủ Mai ra bờ sông ngồi chơi và yêu cầu chị kể cho nghe về ông giám đốc, chồng của chị. Sau đây là chuyện kể của Mai.
o O o
Chồng chị là một người dâm đãng. Dĩ nhiên một người bình thường, nhất là đàn ông thì theo chị có dâm cũng không sao, nhưng dâm đãng thì không được. Chị muốn nói con người không phải là con vật, con người có lý trí nên phải biết tự chế. Nhưng chồng chị không tự chế được. Ông ấy có thể nói chuyện nham nhở với bất cứ ai, có ý định cua và làm tình với bất cứ ai mà ông ấy thích. Hầu như lúc nào ông ấy cũng muốn …chơi. Sau mấy ngày trăng mật, chị sụt mất hai kí lô. Gia đình chị, nhất là mấy đứa em cứ nhì chị tủm tỉm cười. Ba chị nghiêm trang nói:
– Đó là triệu chứng tốt Nhưng sau đó chị càng ngày càng xanh xao. Em trai kế chị là một bác sĩ chuyên khoa về phụ nữ rất nổi tiếng. Nó nói riêng với chị:
– Em thấy hình như sức khỏe chị không được bình thường. Chị có muốn em khám cho chị không?
Chị gật đầu. Nó lấy ống nghe ra kiểm tra tim và phổi của chị rồi nói:
– Vẫn bình thường.
– Chị đâu có đau ốm gì. Chẳng qua…
– Chị cứ nói đi.
Chị ngập ngừng một chút rồi nói:
– Anh ấy…sung sức quá. Chị chịu không nổi. Có khi anh ấy …làm một ngày đến … 7 lần.
Em tôi thở dài nói:
– Bây giờ chị thấy trong người thế nào ? Em muốn hỏi về tất cả các bộ phận trong thân thể. Chị hiểu chứ ?
– Nó …thốn thốn ở phía trong…của chị, còn hai vú thì hơi nhức.
– Em sẽ khám cho. Chị cứ xem em là một bác sĩ, đừng nghĩ ngợi gì khác.
Em chị bảo chị đến phòng mạch của nó. Nó bảo chị leo lên chiếc bàn khá cao và cởi
hết áo quần ra. Chị rất mắc cỡ, nhưng cũng làm theo lời nó. Nó mang găng tay và khẩu trang vào rồi khám vú, xong khám cái đó của chị. Sau một lúc nó hỏi:
– Vú chị bị thâm và cứng bất bình thường. Sao vậy ?
– Anh ấy…bóp mạnh quá, có khi cắn rất đau.
– Còn phía trong âm đạo của chị thì bị sưng tấy.
Em chị ngập ngừng một lát rồi nói tiếp :
– Tại chị quá đẹp. Chị làm cho xấu bớt đi, thí dụ lấy cái gì đó bôi vào…cho thâm đen. Hay chị làm sao đó, nghĩa là làm cho anh ấy ngán bớt đi.
Sau khi cho toa, nó lại khuyên chị tìm mọi cách tránh bớt việc gần chồng. Chị đã làm theo lời em chị và ông ấy cũng bớt đoi hỏi. Nhưng sau đó chồng chị lại có tánh “nổi hứng” bất thường. Chị đang ở trong buồng tắm, thậm chí đang giải quyết vấn đề vệ sinh, ông ấy cũng tông cửa nhào vô. Chị đang nấu ăn, ông ấy cũng bế xốc chị vào phòng, cởi áo quần chị ra và leo lên…, mặc cho chị dẫy dụa. Riết rồi chị như người lãnh cảm, rất ớn chuyện đó.
Một hôm chị về nhà bất thường sau một chuyến đi xa thì thấy chồng chị cùng năm người nữa, trong số đó có ba cô khá đẹp, đang chơi bài. Trên bàn đầy những chai la- ve khui dở, thuốc lá và đồ nhắm. Chị chào qua loa rồi ngồi xuống cái đi- văng bên cạnh nghỉ mệt, nhưng vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn bọn họ. Chị thấy lạ một điều là chồng chị và hai người đàn ông kia có đặt bạc khi đánh bài nhưng ba người đàn bà thì không. Thấy chị cứ ngồi trên đi- văng mãi, chồng chị nói :
– Em lên công ty thế giùm anh một chút, anh đang chơi lỡ ván bài. Không thể giao mọi chuyện cho nhân viên được.
Chị gật đầu rồi ra lấy xe đi. Được nửa đường chị quay lui, lén đi ra cửa sau, leo lên gác, ngay phía trên chỗ chơi bài. Lúc bấy giờ nhà chị chưa xây lại như bây giờ. Căn gác lúc ấy rất ọp ẹp vì sàn gác làm bằng ván, có nhiều lỗ thủng có thể nhìn xuyên qua phía dưới. Chị thấy khi phe nam thua thì họ chung tiền, nhưng khi phe nữ thua thì họ lại cởi quần hay áo. Khi chị bắt đầu dòm lén thì một trong ba phụ nữ đang ở trần, đưa cả ngực ra. Chị phải công nhận là cô này có bộ ngực rất đẹp. Ba người đàn ông, nhất là chồng chị cứ dán mắt vào cô ta, quên cả đánh bài. Chừng năm phút sau cô gái ở trần không còn một mảnh vải nào trên người cả. Chồng chị kêu lên một tiếng đắc thắng và đứng dậy ôm lấy cô ta định lôi cô ta vào cái phòng bên cạnh. Chị nổi máu ghen lên, chạy xuống thang túm đầu con đàn bà, nhưng rồi chị lại thả ra và ngồi phịch xuống ghế. Chồng chị đứng nhìn chị trừng trừng, còn thằng đàn ông trẻ nhất trong bọn thì lè nhè nói :
– Chúng tôi đang đánh bài ăn …da. Đàn ông ăn da; đàn bà ăn tiền. Đàn ông thắng thì được nhìn da đàn bà và sau đó thì …ăn, tức là …đụ. Da đàn bà là số 1. Tình yêu là da. Không có da là không có tình yêu. Bà chị tham gia với tụi này cho vui đi. Bà chị đâu có mất gì. Đặc biệt, bà chị là bà chị, để cho ông anh, không ai dám làm gì đâu. Khi bà chị thua sạch, chỉ nhìn bà chị một cái thôi, cũng đủ …ra rồi.