Đêm đó tôi lăn lộn suốt đêm không ngủ được. Chỉ có một ngày mà bao nhiêu chuyện xảy ra. Tôi không biết mình phải đối xử làm sao với soạn giả Vạn Lý, dầu sao thì ông cũng là bạn của chú Tư. Nhưng chuyện mà tôi nghĩ tôi nhiều nhất lại là Lý Bình Vân. Tôi không biết hắn nghĩ gì nữa, lúc thì vồn vã lúc thì lại lạnh như tiền, chưa từng có người đàn ông nào đối xừ vôi tôi như vậy.
Lúc tôi thức dậy thì đã tám giờ sáng. Thím Tư đang dọn dẹp ờ nhà ngoài, thấy tôi bước ra thím lên tiếng:
– Tối qua con đi ngủ trễ nên thím không kêu con dậy, hôm nay Chủ nhạt mà sao con thtíc sớm vậy, con đi hát thứ tối qua được không?
– Cũng được thím, bà bầu Ngọc nói là sẽ ghé nhà nói chuyện vôi chú Tư mai chiều gì đó.
Thím Tư mừng rỡ ra mặt, thím nói:
– Hồi đầu thím cứ nghĩ là dỡn chơi thôi, ai dè bây giờ con trở thàng đào hát thật sự, đúng là giấc mơ đã thành sự thật.
Nói chuyện vởi Thím Tư một hồi tôi cảm thấy hơi đói bụng nên hỏi thím:
– Nhà có gì ăn sáng không thím Tư, nếu không có để con dạp ra chợ mua .hủ tiếu về thím cháu mình ăn.
Thím Tư vội lên tiếng:
– Có nồi cháo đậu trên bếp đó, ăn vói mấy con tép rang trong chảo đó con, con vào bếp múc ăn đi thím ăn rồi.
Tôi vừa xuổng bếp múc cháo ra chén chưa kịp ăn thì đã nghe có tiếng người hỏi tên tôi ở nhà ngoài. Định bưôc lên nhà trên xem ai thì thím Tư đã chạy xuống cho tôi hay là có lính đem thư của ông tưởng tới mời tôi đi hát.
Bước lên nhà thì thấy một ông trung úy già đang ngồi chở, thấy tôi ông đứng dậy chào và nói:
– Ông tưởng sai tôi tói đây đưa giấy mời cô vào sư đoàn trình diễn lễ kỷ niệm 6 năm thành lập sư đoàn.
Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy người đến mời không phải là Bình nên lên tiếng hỏi:
– Thưa trung úy thường những lần trước thiếu úy Bình hay đem giấy ra mời, sao kỳ này không thấy ổng?
– Thưa cô thiếu úy Bình kỳ này nghỉ phép thường niên nên tôi thay thế. Nhưng vào ngày trình diễn thì thiếu úy Bình sẽ có mặt để lo giởi thiệu chương trình.
Thấy tôi không nói gì nữa ông trung úy già hỏi:
– Thưa cô như vậy là cô đã nhận lời trình diễn phải không ạ, xin cô xác nhận để tôi về trình trong sư đoàn.
Tôi quay qua thím Tư hỏi:
– Con nhận lời nghe thím Tư, có gì chú Tư hỏi thím nói dùm con vôi nghe thím.
Thím Tư nhìn tôi tỏ ý bằng lòng nên tôi lên tiếng:
– Dạ cháu sẽ hát, chú cứ về trình lại là cháu nhận lời.
Nghe xong câu trả lời ông trung úy vui ra mặt và đúng dậy cáo từ.
Quay qua quay lại thì ngày trình diễn đã tôi. Mới khoảng sáu rtlỡi đã thấy có xe nhà binh ra đón rồi. Hôm đó tôi mặc áo dài màu hồng mới may thật đẹp, thím Tư khen rối rít và có ý muốn đi theo tôi vào xem trình diễn nhưng cuối cùng thím
không đi vì sợ chú Tư đi làm về không có ai ờ nhà hết chú sẽ rầy rà.
Buổi trình diễn hôm đó rất lôn gồm các ban nhạc tâm lý chiến từ Sàigòn xuống cộng thêm với nhiều ca sĩ tên tuổi. Bình đã giới thiệu tôi là ca sĩ “Người yêu bé nhỏ của lính” và được khán giả hoan hô tán thưởng nhiệt liệt từ khi chưa hát cho tôi khi hát xong. Sau khi tôi trình diễn xuống thì có một hai ông sĩ quan tói hỏi thăm và mời tôi về hát cho ban văn nghệ của họ.
Buổi trình diễn chấm dứt lúc 12 giờ. Bình đến cho tôi hay ông tướng muốn tôi ờ lại hát cho buổi dạ vũ sê dược tổ chức tiếp đó trong Câu lạc bộ sĩ quan sư đoàn. Tôi ngần ngừ vì sợ về quá khuya chú Tư sẽ rầy. Bình hiểu ý trấn an tôi:
– Em yên tâm anh nói ông Trung úy già của anh sẽ chạy ra nhà xin phép chú Tư cho em ờ thêm ít tiếng nữa…
Tôi vấn còn chưa yên bụng nên hỏi:
– Nhưng chương trình dạ vũ tới mấy giờ thì hết?
– Thì cũng chỉ thêm một hai tiếng là cùng.
Và chương trình dạ vũ đã khai mạc ngay sau đó, ông tướng đã nhảy bản mở đầu và sau đó mọi ngtlời tràn ra sàn nhảy. Qua bản thứ hai hay thứ ba gì đó thì Bình giởi thiệu tôi hát bài Đường xưa lối cũ, thể điệu Rumba. Hát được một lần, tôi đang ngừng lại để chờ ban nhạc đàn đoạn giữa để hát tiếp thì ông tưóng từ đâu bưởc tôi sân khấu đưa tay mời tôi nhảy. Tôi ngần ngừ tính từ chối vì mình đâu biết nhảy thì Bình ờ đâu bưôc tói nói:
– Cô Mến cứ bưởc xuống sàn nhảy đi, có gì ông tưởng sẽ dìu… dễ lắm dâu có gì mà sợ.
Vừa nói Bình vừa nấm tay tôi kéo xuống.
Ông tưông ghé tai tôi nói nhỏ:
– Ca sĩ mà không biết nhảy sao?
– Dạ em còn đi học nên đâu biết nhảy, ông tưởng dìu em chứ em hổng biết gì hết đó.
Ông nhìn tôi cười thật vui và dìu tôi bước từng bước, miệng đếm nhịp đều đều.
Nhảy một hồi ông kéo tôi ra góc sàn nhảy đứng nói chuyện. Ông hỏi tôi về gia đình về học hành và ông khen tôi dễ thương hát hay.
Từ đó tới giờ chỉ đứng xa nhìn ông tướng chứ chưa bao giờ được đối diện thật gần như bây giờ, tôi có nhận xét ông tưởng cũng dễ thương và có nhiều nét oai dũng đầy hấp dẫn. So vởi những người cùng trạc tuổi ông như chú Tư tôi, ông Vạn Lý thì ông hơn hẳn mấy người kia, nhìn ông vẫn còn nhưng nét trẻ trung trai tráng và nhất là nét hào hùng trên gương mặt cũng như phong cách đi đứng ăn nói.
Đứng nói chuyện một hồi ông tưông rủ tôi ra ngoài hành lang câu lạc bộ cho mát và cuối cùng ông rủ tôi về văn phòng của ông ở bộ chỉ huy. Đích thân ông lái xe gắn sao tưởng chờ tôi đi. Xe vừa ngừng trước văn phòng đã thấy lính trực chạy ra đón. Ông tưóng ra lệnh nho nhỏ gì dó cho lính trực chỉ chừng vài chục phút sau thì anh ta bưng vào một mâm cháo gà nóng bổc khói và một chai rượu.
Ông tưởng mời tôi ăn cháo và uống nlợu, tôi từ chối không uống nhưng ông nói uống chút cho vui, nể ông tôi cũng nhắp chút đỉnh và men rượu đã thạt sự làm người tôi nóng lên hai má bừng bừng làm cho tôi hừng chí lên rồi không kềm được tôi đã làm luôn hết một ly.