Trtlớc khi nhảy qua cửa sổ để về, Thiện còn ráng hôn tôi một cái thật nồng nàn rồi mới chịu đi. Tôi vội vàng khép cửa sổ, gài chốt lại thật kỹ rồi lăn ngay xuống giường kẹp chặt chiếc gối giữa háng mà lăn qua trờ lại, người tôi vẫn còn bừng bừng ham muốn, lồn còn ưót nhèm nhẹp. Tởi giờ phút này tôi mới thấy hơi tiếc, tự nghĩ nếu tôi ráng chịu đau một chút thì giờ này tôi đà biết những cảm giác lạ mà tôi vẫn thường đọc trong tiểu thuyết. Kẹp chặt gối vào lồn lăn lộn cả nửa giờ mà trong người vẫn còn xao xuyến, tôi chẳng biết làm sao cho hết bứt rứt, chợt nhô lại trong tiểu thuyết mà mình đã đọc tả canh những cô gái xuân thì nừa đêm thức giấc thấy trong mình rạo nlc phải xối ngay nưôc lạnh để dằn xuống, tôi vội vào nhà tắm xối nước để xem có bớt được chút nào không.
Địt em Út Lượm thấy ngây ngất quá – Truyện 18+
Tôi là gái sinh ra và lớn lên ở miệt vườn. Hương đồng cỏ nội, hoa thơm trái ngọt, giếng nưôc trong lành đã cho tôi mái tóc mượt mà, làn da mịn màng và những suy nghĩ thật đơn giản về cuộc sống.
Cả tuổi thơ ấu của tôi được vỗ về ấp ủ bằng những câu hát ru ngọt ngào của mẹ và những câu vọng cổ mùi rệu của cha. Bởi vậy, sau này khi lón lên tâm hồn tôi đa sàu đa cảm và mơ mộng thật nhiều khác hẳn vôi những người con gái ỏ thành phố.
Tôi là chị hai trong một gia đình 4 chị em trai gái đầy đủ Kế tôi là thằng Quởi rồi tôi con Ngà, cuối cùng là thằng út Nghệ.
Truyện 18+ Địt em Út Lượm thấy ngây ngất quá
Cha mẹ tôi có một vườn cây ăn trái khá lớn trồng cả vài trăm gốc chôm chôm, măng cụt, mận, xoài Chị em chúng tôi được nuôi nấng học hành bằng những huê lợi cây trải từng mùa.
Thằng Quới em kế tôi tưông tá nó lực lưỡng lắm, kém tôi một tuổi mà nhìn như anh hai tôi, thằng nhỏ tổi ngày ham đá gà, ham chạy rông trong xóm chọc phá con gái nhà người ta. Thằng nhỏ là hung thần của những đứa bạn gái của tôi. Có lần con Lài bạn tôi lại nhà tôi mượn áo tôi đi tỉnh, thằng nhỏ canh con bé đang thay áo dòm lén vú bị con nhỏ bắt gặp la rùm beng.
Sau thằng Quới là con Ngà, con nhỏ tuy là em tôi nhưng người ngoài nhìn vào khó biết ai là chị ai là em. Tôi nhớ có lần chị em tôi theo mẹ lên chợ quận, tụi con trai ờ quận đã theo đuôi đánh cá nhau hoài. Đứa thì nói tôi là em, đứa thì cá tôi là chị lung tung làm chị em tôi mắc cười muốn chết mà không dám cười vì sợ tụi nó được trón làm tôi nhào vô thì phiền quá. Cho tới bây giờ tôi còn nhớ nguyên văn một câu nói của một thằng trong bọn:
– Mấy cô gái quê này da dẻ mịn màn như nhung, đi sau lưng toàn ngửi mùi bông cau, bông bưởi mát nlợi chứ có đâu như mấy con nhỏ ở chợ chỉ toàn mùi dầu dừa khét lẹt… thiệt gái quê đáng giá ngàn vàng.
Câu tán tụng tuy có hơi sỗ sàng làm chị em tôi bực mình chút đỉnh nhưng ngược lại cũng làm cho tụi tôi tự hào không ít.
Tôi nhớ năm tôi đang còn học lớp 5, tuổi khoảng 13 hay14 gì đó. Người ngợm tôi đã bắt đầu nẩy nở. Ngực mông gì cũng căng cứng nhìn thật hấp dẫn chẳng khác gì gái 17, 18 . Chính bời bề ngoài hấp dẫn như vậy nên có nhiều tên con trai trong lớp gời thư tỏ tình, gởi bánh kẹo tùm lum. Ngày đó tôi thật vô tư, hễ thư nào gởi có kèm theo bánh kẹo hay ô mai là tôi nhận, còn thư nào gời mỏng te không có kèm theo gì hết là tôi trả lại, đôi khi còn dòi méc thầy giáo nữa. Chính bời lối nhận thư nặng phần quà cáp như vậy nên bọn con trai trong lớp đã đặt tên tôi là “Mến kẹo hay Mến ô mai…”
Sau khi học hết tiểu học ở làng, cha mẹ đã gởi tôi lên tỉnh học trung học. Cùng rời làng đi học xa năm đó có con nhỏ Lành, nhỏ Ngọt và một tên con trai duy nhất trong đám là thằng Vui. Khác với mấy đứa dó, tụi nó đều được cha mẹ gời học ờ quận còn tôi thì phải lên tuốt trên tỉnh. Thấy lên tỉnh một quá lẻ loi tôi năn nỉ xin cha mẹ cho học ở quận cho có bạn và gần nhà nhưng cha mẹ tôi nhất định không chịu, ông bà nói ờ quận không có nhà ngllời quen để gởi gắm còn lên tỉnh thì có nhà chú thím Tư tôi, ông bà sẽ lo cho tôi. ờ với người ngoài bamá tôi không yên tâm.
Ngày rời làng di tỉnh học tôi dã khóc muốn hết nước mắt, khóc như các cô dâu lên xe hoa về nhà chồng, làm cho mẹ tôi cũng rơm rớm nước mắt. Vì nhà chú Tư tôi ở hơi xa trường nên chú Tư tôi đã nhờ anh Thiện, là người bà con vởi thím Tư tôi, cũng là dân ờ dưới quận lên trọ học trong xóm tới chở tôi đi học mỗi sáng. Anh Thiện cùng học chung trtlòng với tôi nhưng trên hai ba lớp gì đó nên nhìn anh có vẻ người lởn lắm. Mấy tên con trai học chung lớp với tôi thấy tôi lóng ngóng từ quê lên tỉnh học nên cũng có ý muốn tò vè nhưng thấy có anh Thiện đưa đi chỏ về tựi nó cũng ngán nên tôi đã yên lành suốt những năm đệ thất, đệ lục (lớp 6,7).
Năm tôi lên đệ ngũ thì anh Thiện đổi đi trường khác xa hơn trtlởng tôi nhiều nên đã không thể đưa dón tôi như tnlôc được nữa vì vậy cha mẹ tôi đã mua cho tôi một chiếc xe đạp để tôi tụ đi học.
Ngày đầu tiên đi học một mình tôi thấy buồn thật buồn, tôi cảm thấy mình bơ vơ lạc lõng thế nào ấy. Lòng tiếc nuối thật nhiều những buổi sáng trời lành lạnh ngồi nép mình sau lưng Thiện trên con đường đến tnlờng. Và nhở thật nhiều những buổi chiều tan học cùng Thiện ghé ngang những quán chè bên lề đường hay vào trong nhà lồng chợ ăn bì cuốn, ăn cháo lòng, bún nem…
Nỗi nhớ nhung âm ỷ nhưng thật rõ nét trong tôi đang kéo dài thì bỗng một buổi chiều tan học tôi đang loay hoay dẫn xe ra cổng tnlờng thì Thiện xuất hiện. Với một nụ cười thật tươi Thiện chạy xe sát lại gần tôi nói:
– Mấy hôm nay không đưa Mến đi học được anh thấy không yên tâm chút nào hết. Hôm nay anh ghé thăm coi Mến có cần gì anh không ?
Trước sự xuất hiện thật bất ngờ của Thiện tôi lính quýnh không che dấu được sự mừng rỡ đang rực lên trong lòng khiến Thiện nhận ta được, anh nhìn tôi vôi đôi mắt thật cảm động. Sau một hồi nhìn nhau tụi tôi bôt lúng túng, Thiện ghé sát lại gần tôi nói:
– Mình đi ăn chè nghe Mến ?
Anh nhìn tôi chờ đợi, thấy tôi chưa trả lời anh tiếp vôi nét mặt có vẻ hài hước:
– Cả tuần nay anh nhớ…anh nhô… ngưng một lát nhìn tôi rồi anh nheo mắt nói tiếp)…cô hàng bán chè muốn chết.
Thấy mặt tôi xịu xuống không nói năng gì rồi lặng lẽ dắt xe ra cổng anh chạy theo năn nỉ:
– Anh nói dỡn chơi chút mà Mến, bộ anh như vầy mà đi nhở cô bán chè mập lù như thùng nưóc lèo đó sao mà em giận anh ?
Không quay lại tôi nói với giọng lẫy:
– Anh nhớ cô hàng chè thì đi kiếm cổ đi, để em về, em mệt rồi em không muốn ăn chè đâu.
Thấy tôi có vẻ giận nhiều anh lẽo đẽo theo sau lưng năn nỉ:
– Thôi, nếu em ghét ăn chè thì mình ghé nhà lồng chợ ăn bì cuốn quán bà Ba em chịu không ? Thôi mà, anh giỡn chút cho vui chứ bộ thiệt sao mà em giận !
Đạp xe bên nhau một đỗi khá xa nữa Thiện thấy tôi vẫn không nói năng gì, anh đổi cách năn nỉ pha thêm chú diễu:
– Cô bán chè mập lù này hại quá, làm nãy giờ tui năn nỉ muốn gãy lưỡi không xong… thôi bà Ba bì cuổn ơi bà giúp con với, con nhớ… nhớ… bà Ba quá chừng rồi nè…
Tôi nín cười không được bèn quay qua chỗ khác cười Thiện nhìn thấy tôi cười anh khoái quá bèn nói diễu thêm vài câu nữa rồi kè xe tôi vào chợ, ghé ngay vào quán bà Ba. Vừa kéo ghế cho tôi ngồi anh vừa nói vôi bà Ba:
– Con cám ơn bà Ba… nhờ bà Ba chô không thôi hôm nay con khổ rồi… thiệt đó bà Ba.
Vừa nói anh vừa nhìn tôi hai đứa cùng cười…bà Ba không hiểu gì hết cũng nhìn tụi tôi cười theo.
Buổi chiều hôm đó sau khi ra khỏi nhà lồng chợ, Thiện đã đưa tôi ra bờ sông uống nước dừa ngồi tâm sự tôi gần chiều tối mới về. Tnlóc khi chia tay ở đầu ngõ Thiện đã quàng tay qua vai tôi kéo sát lại gần hôn vội trên má tôi một nụ hôn thật nồng nàn.
Bước chân vào nhà tôi bàng hoàng chếnh choáng như người say nlợu. Chiếc hôn đầu đời quả thật là kỳ diệu. Chắc tói chết tôi cũng không thể quên được cảm giác này.