VN88 VN88

Đến khi nào hai con cặc mới gặp được nhau – Truyện 18+

Dan thuyết phục tôi đi học tiếp lớp 10. Lẽ ra, anh đừng bao giờ làm vậy.
Tôi gặp rất nhiều bạn mới. Lũ Daniel học trên tôi một lớp, nhưng chúng vẫn là bạn tốt của tôi. Tôi tưởng mình đã có tất cả. Cuộc sống mỗi lúc một khá hơn, tiếng cười nhiều hơn và vật chất thì đầy đủ hơn. Nhưng chính khi đó thì hạnh phúc lại len lén rời bỏ tôi mà ra đi mãi mãi.
Tôi nhanh chóng đạng đến trạng thái hoàn thiện của cơ thể mình. Khi bước ra đường, tôi luôn là tâm điểm của sự chú ý. Mọi người luôn muốn gần bên tôi, những người dân cũ và cả những người dân mới nhập cư đến. Trong đó, có cả những chàng trai.
Chẳng ai biết hai anh em tôi là gay. Nhưng vẻ ngoài của hai anh em tôi làm bọn họ điên cuồng. Họ thi nhau quan tâm đến hai anh em chúng tôi một cách kín đáo. Chắc chắn không ai nhận điều này rõ ràng nếu họ không phải là gay. Nhưng hai anh em chúng tôi là vậy.
Dan nhanh chóng biết những nguy cơ đặc biệt sẽ xảy đến cho chúng tôi. Là một người quá thu hút, anh hiểu rõ bị làm phiền và quấy rối thế nào. Anh muốn chỉ là của tôi và tôi cũng chỉ là của anh. Anh không muốn ai khác chen vào, bất kể chỉ là một cái nắm vai, một cái khoác vai hay một cái nhìn âu yếm của những người khác dành cho cả hai anh em tôi.

Tiếc thay, cái tuổi trẻ của tôi tràn đầy bồng bột. Tôi thấy hạnh phúc khi làm điên đảo biết bao chàng trai cô gái. Tôi tỏ ra lãng mạn với các nàng thiếu nữ yêu thầm tôi, nhưng cũng để hở cho các chàng trai một vài cơ hội. Tất cả tràn đầy hy vọng được chiếm lấy tôi.
Chứng kiến những phản ứng của tôi, anh Dan điên cuồng nắm giữ và kềm kẹp tôi. Lúc nào anh cũng kè theo tôi, không để tôi có bất cứ thời gian nào rảnh để vui đùa với những người khác. Tôi thì chỉ yêu mình anh ấy, nhưng tôi lại không muốn anh ấy gò bó tôi như vậy. Bất kể cơ hội nào, tôi đều phát huy sức gợi cảm của mình. Tôi biết tôi đã làm rất nhiều chàng trai yêu tôi say đắm.
Không ngăn được tôi trong cuộc sống bình thường, Dan trở nên thô bạo trên giường. Anh đụ tôi rất nhanh, mạnh và đau đớn. Nhưng tôi vẫn cắn răn chịu đựng. Đôi lúc tôi nghĩ, nên chăng tôi ngừng cuộc chơi với những chàng trai khác mà vững tâm thành một người tình chân chính của Dan. Nhưng rồi những lời khen tặng, những sự baobọc của đám đông làm tôi mờ mắt. Tôi đối xử mỗi lúc một tệ với Dan. Rồi từ từ trong tôi, cái ý nghĩ được tự do lớn dần lên theo ngày tháng.

Dan vùng vẫy trong tuyệt vọng để giữ lại tôi bên mình. Nhưng tôi vẫn tìm cách bỏ đi. Tôi tưởng tượng cái cảnh mình là một cách chim tự do bay đến mặt trời. Tôi nghĩ khi đó chắc mình sung sướng lắm.
Tôi đến một nhà tâm lí quen thân với tôi. Tôi biết ông ấy cũng để ý đến tôi đôi chút mặt dù đã có đầy đủ vợ con. Sau vài phút rụt rè, tôi kể cho ông nghe chuyện giữa tôi và Dan.
Biến thái – ông ta kết luận. Ông nói tôi và Dan hoàn toàn biến thái. Việc làm tình đồng tính thì không có gì là xấu, nhưng làm tình với anh em của mình thì rất tệ. Ông ấy khuyên tôi nên chuyển đối tượng đến một người đàn ông khác. Ông ấy nói cả hai anh em đều quá tuyệt và không nên bám lấy nhau như vậy.

Tôi biết ông ấy nói sàm. Nhưng rồi cái ý nghĩ anh em làm tình cùng nhau khiến tôi thấy nặng nề. Tôi càng khao khát được tự do nhiều hơn nữa.
Tên bác sĩ tâm lí tìm cách dụ dỗ tôi vài lần. Sau những thất bại ê chề, ông ta công khai chuyện tôi và anh tôi là nhân tình của nhau trước mọi người. Chúng tôi phải gánh chịu búa rìu dư luận. Mỗi lần đi đến trường hay ra đường, hoặc người ta nhìn tôi bằng con mắt khinh bỉ, hoặc người ta vồ vập tôi một cách khiếm nhã hơn. Daniel, Tom và Dave vẫn đối xử với tôi bình thường nhưng ánh mắt chúng có vẻ là lạ. Tôi không chịu đựng thêm được nữa.
Mùa xuân năm 17 tuổi, tôi gói ghém đồ đạc. Đi xuyên qua cánh rừng hoa ban đầy nắng, tôi rời khỏi thị trấn. Tôi bặt tin mọi người từ đó.
Tôi đi làm người mẫu. Tôi khá nổi tiếng, có nhiều ảnh chụp trên các tạp chí chuyên ngành. Tôi sống giàu có hơn xưa, xa hoa hơn xưa, nhưng tôi không tìm ra hạnh phúc. Tôi đã tưởng rằng, khi tôi rời được căn nhà của Dan, tôi sẽ hoàn toàn vui vẻ. Nhưng tôi đã sai lầm. Tôi thể nào quên đi mọi thứ. Hằng đêm, không có giọng trầm trầm của Dan kể chuyện, tôi không thể nào ngủ được.
Nhưng tôi cũng không thể trở về.

Dan là gia đình duy nhất của tôi, tình yêu duy nhất của tôi và là kẻ thù duy nhất của tôi.
Tôi đã đi quá xa để có thể chừa lại một chỗ quay về.
Tôi sống một năm u buồn như vậy. Có quá nhiều thứ xảy ra với cuộc đời tôi. Mới 18 tuổi mà tôi đã sành sỏi mọi ngóc nhách cuộc đời. Tôi thấy sợ chính bản thân mình. Tôi mệt mỏi với việc tự cười đùa mỗi ban ngày và âm thầm khóc mỗi ban đêm. Rồi gần một năm sau ngày ra đi, Daniel tìm gặp được tôi. Cậu ấy nói đã tìm tôi suốt gần nửa năm nay.
Tôi đón chuyến bay sớm nhất. Trên máy bay, tôi bàng hoàng và chết lịm. Dan của tôi… Anh ấy đã sắp bỏ tôi ra đi mãi mãi.
Tôi không tài nào nhận ra cái người đàn ông ốm yếu, già nua và mệt mỏi nằm trên chiếc giường kia lại là Dan yêu dấu của tôi. Tôi buông hành lí và quỳ sụp xuống giường. Dan run run bàn tay xương xẩu và vuốt lấy má tôi.
Bác sĩ nói căn bệnh lao phổi của anh đã đến giai đọn sau cuối. Thời gian của anh còn rất ít. Anh sẽ ra đi trước khi những cánh hoa ban đầu tiên nở rộ. Chỉ còn có một tuần.

Mỗi ngày, tôi chăm sóc anh như một người em đích thực. Đêm đến, tôi nằm cạnh anh. Tôi kể cho anh nghe chính những câu chuyện mà ngày xưa anh đã kể cho tôi. Đó là những thứ còn hiện rõ nhất trong tâm trí rối loạn của tôi lúc này.
Tôi thấy mừng hơn một chút khi Dan khoẻ khoắn ra. Nhưng tôi biết đó chỉ là những dấu hiệu ngày ra đi của anh ấy đến gần hơn. Dan tỉnh táo nhiều hơn, và sau mỗi câu chuyện tôi kể cho anh, anh bắt đầu kể lại cho tôi một câu chuyện nhỏ.
Đêm hôm đó, khi tôi định kể cho Dan nghe lại câu chuyện Hoàng Tử Bé, Dan lấy tay để lên miệng tôi. Tôi im bặt và khóc. Dan cũng khóc. Nhưng rồi anh quệt nước mắt.
– Hãy để anh kể cho em nghe câu chuyện cuối cùng. Anh đã định kể cho em nghe nhiều lần. Nhưng rồi anh đã không làm. Anh thấy nó chưa đến lúc. Nhưng bây giờ thì phải rồi.

Dan kể cho tôi nghe câu chuyện về chòm sao Gemini, chòm sao song tử.
…Hai chàng trai song sinh được các thánh thần sinh ra từ những ánh nắng ban mai. Họ đẹp đến nỗi không cô gái nàolà không yêu họ và không chàng trai nào là không ghen tức với họ. Rất nhiều vị công chúa ở các nước, và cả các nữ thần đều yêu thương họ. Nhưng khi phải chọn một trong hai người làm chồng, các thiếu nữ không biết chọn ai. Người anh trai thì thâm trầm và sâu sắc. Người em trai thì vui tính và tế nhị. Các cô thiếu nữ yêu hai chàng trai, nhưng lại chẳng yêu ai cả. Quá thất vọng vì không ai xứng đáng với mình, hai anh em chuyển sang yêu nhau. Đồng tính là một điều không được hoan nghênh. Nhưng họ là hai anh em ruột, tội càng thêm nặng. Cuối cùng, các vị thần đã tạo ra họ quyết định trừng phạt họ. Hai anh em bị thiêu chết, nhưng rồi những gì còn sót lại của thi thể họ bắt đầu phát sáng và bay lên trời cao. Họ sống mãi với nhau trên đó, không ai ngăn cản được mối tình của họ nữa…

Câu chuyện cuối cùng mà Dan kể cho tôi nghe là câu chuyện hay nhất mà anh đã kể. Tôi ôm anh trong vòng tay và mong muốn cho ánh bình minh ở ngoài kia đừng bao giờ tỉnh dậy.
Dan ra đi một cách nhẹ nhàng lúc nào tôi cũng không biết. Suốt đêm đó, tôi ôm chặc Dan một cáchh nghẹn ngào. Thực sự chưa bao giờ tôi muốn rời xa anh ấy.

Tôi chôn Dan trong trang trại của gia đình, cạnh bên mộ cha và mẹ. Anh sẽ yên bình nơi đó và sẽ chờ đợi ngày chỗ bên cạnh anh được dùng đến.
Hai ngày sau tang lễ của Dan , tôi nhận được một lá thư chính anh gửi cho tôi thông qua Daniel. Anh khuyên tôi hãy cố gắng mà sống và hãy cố mà sống cho thật đàng hoàng. Anh bảo tôi không cần phải day dứt về mối tình tôi lỗi giữa hai anh em. Dan không phải là anh ruột của tôi.
Cả hai anh em chúng tôi thực sự không phải là con của cha mẹ. Chúng tôi chỉ là những đứa trẻ được nhặt đem về. Đó là lí do vì sao tài sản chúng tôi bị chiếm một cách dễ dàng đến vậy. Bố mẹ chúng tôi thậm chí chưa làm giấy nhận con nuôi.
Tôi không biết nên vui hay nên buồn. Tôi định ra đi cùng Dan. Nhưng trước vườn hoa nở ngập tràn nắng gió, tôi không nỡ rời xa cuộc sống. Nó còn đáng để tôi tự nâng đỡ bản thân mình.
Tôi phiêu dạt nhiều nơi trong cuộc đời, tôi mua rất nhiều bất động sản. Nhưng không nơi đâu là căn nhà đích thực. Ở mỗi nơi đó, tôi đều trồng một cây ban dại và một cây địa lan dưới tàng của nó. Cả hai cây sẽ là chỗ dựa của nhau. (Hết)

(Truyện 18+ phê nhất tại Truyendammy.vip)

VN88

Viết một bình luận