Nguyễn Sinh ngượng nghịu vì mình hỏi tên cô gái nhưng lại quên tự giới thiệu về mình, chàng đáp:
– Tôi là Nguyễn Sinh, năm nay tôi hăm hai tuổi.
– Lan nhỏ hơn anh hai tuổi, vậy anh có vui lòng nhận Lan làm em gái không?
– Anh thật sung sướng có được cô em gái như Lan. Bây giờ mình về nhà nghe Lan?
– Dạ, em đưa đường anh đi, chứ không xóm này nhiều ngỏ ngách anh sẽ lạc ngay thôi.
Ngôi nhà của hai mẹ con Ngọc Lan nhỏ nhắn mà rất xinh xắn, trong nhà được trang trí một cách khá mỹ thuật. Nơi vách tường, bức hình của người phụ nữ và cô gái được lộng kính treo nơi phòng khách. Thoạt nhìn, Nguyễn Sinh phải thầm ngợi khen trong lòng. Cả hai mẹ con đều có nét sang trọng, một điều Sinh ít khi thấy nơi những phụ nữ khác. Ánh mắt cả hai dường như đều ẩn chứa một nét buồn sâu kín náo đó, nên càng nhìn lâu, Nguyễn Sinh càng cảm thấy len vào trong trí nghĩ một nỗi bâng khuâng, sờ sợ kỳ bí. Lúc Ngọc Lan đưa mẹ ra, Sinh mau mắn đứng lên chào:
– Dạ cháu chào bác.
– Cháu đây là…
– Cháu là Sinh ở Phong Dinh lên Sài Gòn vừa kiếm việc làm vừa đi học ạ.
– Ủa, nói vậy cậu ở Phong Dinh sao! Tôi cũng người cùng tỉnh với cậu nè. Hai mẹ con tôi phiêu bạc lên đây lâu rồi.
– Dạ cháu có nghe Lan nói lúc nảy. Bác có thể cho cháu biết ba’c ở nơi nào dưới quê mình không ạ?
– Tôi ở Ô Mô, Phụng Hiệp. Ba con Lan chạy lên thành làm ăn bị lưu lạc, hai mẹ con tôi định cư nơi đây cũng lâu rồi.
Nghe má Lan nói quê ở Ô Môn, Sinh thoáng giật mình bỡ ngỡ vì tình cờ gặp được người cùng quê. Chàng nhìn kỷ mẹ của Lan thấy bà có nét quen thuộc, nhất là ở đôi mắt, cố nghĩ vẫn chưa nhớ ra la ai. Nguyễn Sinh tò mò hỏi:
– Ở Ô Môn bác còn ai bà con không vậy?
– Cũng còn mà điều lên Sài Gòn lâu rồi nên tôi không nhớ rõ ai còn ai mất nữa. Ờ, còn cậu đêm nay đi đâu lạc đến đây vậy?
– Cha’u đi chơi với mấy anh bạn hổng ngờ bị lạc…
Sinh ngập ngừng một lúc, nụ cười thẹn thùng điểm trên môi, một lúc sau chàng nói tiếp:
– Dạ, cũng do cháu nhậu chút đỉnh rượu nên buồn ngủ quà, lủi đại vô mộ ngoài xóm để chợp mắt, định tỉnh dậy sẽ về, không ngờ gặp Lan đưa về đây.
Mẹ Lan cười chế diễu:
– Các cậu thanh niên bây giờ điều như vậy hết mà. Hể kiếm ra tiền là rủrê nhậu nhẹt, be bét.
Nguyễn Sinh ngượng đỏ chín cả người, chàng nói ngắc ngứ:
– Dạ con uống chút chút thôi thưa bác.
– Ừ, bây giờ ít ly mai mốt y lít. Bác lớn tuổi khuyên cháu, cháu đừng buồn, đừng tự ái nghen. Nhậu không tốt đâu. Ông nhà tôi cũng vì nhậu mà mất vợ mất con đó. Cậu nên nghe lời tôi đi.
– Dạ…
Nguyễn Sinh nhìn quanh quất, không thấy ảnh ba của Lan, ma` cũng không thấy dấu hiệu gì chứng tỏ có bóng đàn ông ở trong nhà nên nghĩ rằng có lẽ ba của nàng đã qua đời vi nhậu. Định hỏi mà ái nga.i nên chàng lãng qua chuyện khác:
– Thưa bác, Lan chắc còn đi học?
Ngọc Lan vừa từ nhà sau mang nước lên đặt nơi bàn, nghe Sinh hỏi, cô vội hớt trả lời:
– Dạ, em nghỉ học lâu rồi. Đố anh Sinh biết em làm gì?
Sinh cười, chưa biết trả lời thế nào, mẹ Lan lừ mắt, rầy con gái:
– Cái con nhỏ này, anh Sinh mới quen, đố vậy ai trả lời cho được.