Ông quay sang cầm tay Hiếu siết nhẹ, vỗ về:
– Hiếu, chú thành thật cám ơn cháu vì chữ hiếu với cha cháu mà lên đây nhưng có chuyện bất ngờ xảy ra, chu hy vọng rồi mọi sự sẽ tốt đẹp thôi… Còn Sinh, cháu nhận xét thấy thế nào?
Nguyễn Sinh lúng túng, ngập ngừng chưa biết nói gì để ông Minh Thành và Hiếu thông cảm. Cuối cùng chàng cười nụ, giọng nhỏ hẳn lại như thủ thỉ với một ai đó:
– Dạ…Ngọc Hiếu dịu dàng, hiền hậu và đáng yêu vô cùng.
Ông Minh Thành hân hoan ra mặt, thân mật nắm tay Hiếu và Sinh kéo lại gần reo vui:
– Nếu vậy để ăn mừng cuộc hội ngộ, chú mời cả hai cùng nhập tiệc. Nào, mình đi hai cháu.
Ông Minh Thành vừa nói vừa choàng vai Sinh và Hiếu đưa vào phòng ăn.
Tiếng cười vui vẻ của ông vang lên dòn tan làm cho Nguyễn Sinh cũng vui lây. Chàng liếc nhìn Hiếu, bắt gặp ánh mắt náng cũng đang lén trao gởi, chàng bỗng rùng mình nói như người trong cơn mê:
– Ôi! Anh yêu em và sẽ mãi mãi suốt đời. Người yêu của anh ơi….
Ngọc Hiếu ngỡ Nguyễn Sinh nói với cô, đôi má chợt đỏ ửng thẹn thùng, cúi gầm mặt bước theo hai người thân, lòng rộn ràng niềm vui hạnh phúc dâng lên ngập lòng. Cô thầm gọi khẽ không thành lời:
– Ba ơi! con cám ơn ba vô vàn.
Đám cưới của Nguyễn Sinh và Ngọc Hiếu được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng bật nhất, thành phần tham dự thật đông đảo, toàn những tay to mặt lớn. Ông Minh Thành đặt cả một cái bánh cao bốn tầng đãi tặng đôi tân lang và giai nhân.
Bạn bè của Nguyễn Sinh đến dự cũng khá đông đủ. Trước ngày hôn lễ cử hành, chàng cũng không quên mang hương hoa và đặt làm một bữa cỗ chay đặc biệt để làm lễ cúng bà Lan Anh và Ngọc Lan. Chàng xin hai mẹ con thông cảm cho mình vì dù sao Ngọc Hiếu cũng là chị của Ngọc Lan.
Tiệc cưới kéo dài mãi đến hơn mười hai giờ rưỡi đêm NGuyễn Sinh mới đưa Ngọc Hiếu về tới ngôi nhà mới mà ông Minh Thành đã mua tặng cho hai cháu ở tận Thũ Đức. Ngôi nhà nhỏ nhắn xinh đẹp được bao quanh bởi vườn cây ăn trái, lại nằm trong khu vực khà yên tĩnh ngay sát bên bờ sông Sài Gòn thơ mộng hữu tình.
Chiếc xe đậu lại ngay trước thềm nhà, Nguyễn Sinh nhanh nhẹn mở cửa, bước vòng qua phía bên vợ ngồi, mở cửa bế luôn cô dâu vào nhà. Ngọc Hiếu đẹp như một nàng tiên, nàng sung sướng đưa ánh mắt long lanh nhìn chồng đầy vẽ mãn nguyện. Nàng cắn nhẹ lên ngực áo Sinh, giọng nhẹ như gió:
– Sinh ơi. Em hạnh phúc hơn bao giờ cả.
Nguyễn Sinh cúi xuống hôn lên má nàng, âu yếm:
– Lát nữa đây em sẽ còn hạnh phúc hơn nữa.
– Nghĩa là sao hở anh?
– Anh sẽ đưa em lên thiên đàng, chúng mình sẽ hưởng tuyệt đỉnh vu sơn… em chịu không?
– Á, cái anh này nói kỳ…
– Kỳ nhưng mê phải không nào?
Ngọc Hiếu đỏ mặt, mắt nàng trốn tránh tia nhìn của chàng, nhưng đôi môi hồng rực rỡ khẻ hé như mời đón. Nguyễn Sinh cười dòn nôn nóng, không đợi vào đền phòng ngủ chàng đã ghé môi hôn nàng say đắm. Ngọc Hiếu dẫy nẫy phụng phịu vừa đấm lưng chàng vừa giật môi ra trách yêu:
– Anh tham lam quá đi. Lát nữa không được ư?
– Không được, anh thích hôn ngay bây giờ.
Nguyễn Sinh chẳng đợi Ngọc Hiếu kịp nói gì, cứ thế kéo dài nụ hôn trên môi nàng cho đến tận buồng ngủ.
Chàng đặt nàng xuống giường, cười dòn dặn dò:
– Anh đi tắm. Còn em thay đồ cưới ra nhé. Anh muốn được nhìn vợ anh đẹp lộng lẫy, ngây thơ trong bộ bà ba trắng mà lúc nào anh cũng ưa thích.
Ngọc Hiếu tò mò hỏi:
– Nhưng sao anh lại thích bà ba trắng, hay là kỷ niệm của ai đây?
– Thì em cứ thay quần áo đi. Lát nữa anh sẽ giải thích.
Nguyễn Sinh đứng lên đi thẳng vào nhà tắm, độ mười phút sau chàng bước ra từ phòng tắm với chiêc khăn quấn. Ngọc Hiếu rất ngây thơ và duyên dáng với bộ bà ba trắng mà Nguyễn Sinh đã yêu cầu nàng mặc. Nguyễn Sinh nhìn lồ lộ vào cặp ngực đang thoi thóp lên xuống theo hơi thở nàng xuyên qua chiếc áo bá ba trắng mỏng vánh mà nàng đang mặc, làm anh chàng cứ thẩn thờ mặt ra.
Thật bất ngờ lạ lùng, Ngọc Hiếu bỗng dưng vùng dậy nhảy nhanh ra khỏi giường rồi chạy đến bá cổ Nguyễn Sinh, nước mắt ràn rụa: