VN88 VN88

Dấu vết gì trên lồn em thế – Truyện 18+

Chiều tối thì Khoa đến bến xe đò, Phương hồi hộp đi đón người yêu, cô bé nói dối với Nội là phải về Saigon ngay vì phải đi coi kết quả thi. Gặp được Khoa cô bé mừng quýnh, ôm chặt lấy chàng, Khoa cũng nhớ Phương không kém, chàng mút môi nàng thật mạnh. Lâu ngày thiếu hơi đàn ông nên dù chỉ là hôn môi mà Phương cũng đã ra tràn trề, nàng lí nhí nói: Quần em … ướt hết rồi!
– à ha, anh cũng muốn khám coi em có … cho ai khi anh đi vắng không!
– Ummm, em không hư vậy đâu, nếu anh muốn khám thì mnìh mình về nhà anh nha?
– Con gái hư, không được đến nhà trai ngủ, biết chưa? Khoa mắng yêu.

Chàng dẫn Phương đi ăn, và điểm dừng chân đêm đó của họ là một khách sạn loại trung bình.

Vô đến khách sạn là Khoa đè người yêu xuống, hôn ngấu nghiến khắp người nàng, sau đó, chàng dùng miệng cởi quần áo nàng ra, khi nàng không còn gì trên người, Khoa rúng động:
– Em đẹp như một pho tượng, anh nhớ em lắm em biết không?
– Em cũng vậy, em nhớ anh lắm

Và họ bắt đầu trao nhau những nhớ thương, cuồng dại. Vết bầm mà Khoa làm ra gần tháng trước nay đã biến mất. Chàng say mê liếm lồn, liếm đít nàng, Phương mê mẩn bú cu Khoa, đến lúc Khoa nhịn không nổi, chàng liên lấy trong túy áo ra một chai dầu, thoa đều lên cu mình và nhỏ vào đít Phương, lấy tay di xung quanh lỗ đít và thọc nhẹ vào đít nàng, lần này trơn nhiều nên Phương không hề đau, khi thấy Phương bắt đầu chổng mông đòi “sâu hơn “ nữa, Khoa bắt đầu để cu mình vào đó và nhẹ nhàng đẩy, tuy đã là lần thứ 2 nàng được Khoa chơi đít, cộng thêm có nhiều dầu viện trợ trơn nhớt , nhưng khi toàn bộ cu của Khoa đâm vào đít nàng thì nó vẫn đau rát, thấy Phương đau, Khoa bắt đầu bóp và se đầu vú nàng, đợi khi Phương hết gồng người – tirệu trứng phê! – chàng bắt đầu “vào, ra”. Một lúc sau, Phương bắt đầu sướng, nàng rên rỉ, chổng mông cao đón nhận lút cán của người tình, Khoa bắt đầu hứng thú và mạnh dạn vào ra … Đây là lần đầu chàng chính thức đâm vào lỗ sau gần 1 tháng lênh đênh ngoài đại dương, khi gần bắn tinh, Khoa vội rút ra để gi cuộc vui dài. Phương hụt hẩng ngoáy đầu hỏi:
– Sao vậy anh?
– Anh nghĩ mệt chút thôi, em ngoan ngoãn chổng mông lên nào …

Và cứ thế, chàng chơi đít cô bé thả dàn, đôi thoảng, chàng lấy cu ra, đâm đầu khấc vào chim nàng, nhưng không đi xa hơn nửa, vì ….chàng thật tình muốn để dành màng trinh đó cho đêm ddộng phòng cũng như dễ kiểm tra nàng hơn trong thời gian chưa cưới.

Đêm đó, chàng “dần” Phương xối xả, vú chim đít được kích thích đến tột độ nên Phương mê mẩn cứ đòi làm đám cưới gấp gấp. Khoa bóp vú nàng và mắng:
– Em phải học cho giỏi, kiếm cho nhiều tiền, nuôi anh, để anh ở nhà, dưỡng sức phục vụ em, hiểu không?

Phương đê mê gật đầu. Đó là đêm đầu tiên họ sống như vợ chồng nhưng…. Màn trinh vẫn nguyên vẹn …

Thế là Khoa yêu Phương cũng đã gần 4 năm.

Phương bây giờ là sinh viên ngoại ngữ năm chót. Tuy chưa tốt nghiệp nhưng nàng đã được sở ngoại vụ nhận làm thông dịch cho các cuộc họp với nước ngoài. Lương bổng, quà cáp bắt đầu khá, đủ để Khoa nghĩ nhà, dưỡng sức phục vụ “vợ!”

Còn Khoa vẫn lênh đênh trên biển. Chàng quyết định để dành tiền cưới vợ nên chăm đi làm xa hơn và dĩ nhiên là ít gặp Hạnh hơn. Tuy ít gặp, nhưng hễ gặp là họ phát cháy!

Tình yêu đôi lứa của Khoa và Phương, sau 2 năm vất vả với Hạnh, giờ cũng đã được bà công nhận, tuy không vui và vẫn dùng “đồ của con” nhưng ít ra, bà cũng đã đồng ý và hứa sẽ cho “sắp nhỏ” lấy nhau khi con gái bà tốt nghiệp đại học.

Hạnh lúc này mơn mởn hơn xưa vì …. Có tới 3 người phục vụ: chồng, và cha con Khoa!

Ông Sang lúc này thường xuyên về “chăm sóc” gia đình hơn xưa, và dĩ nhiên, ngày càng trẻ ra vì ngày hạn đã gặp mưa!

Ông Phong có lẽ do vợ đòi hỏi nhiều quá nên rất chăm đi xa, ít khi về nhà, tuy nhiên, khi gặp của ngon, vật lạ ở nước ngoài ông vẫn mua cho vợ, lúc thì tự tay trao, lúc thì ông Sang mang về dùm.

Chị Hai của Khoa, Tuy đã đến hàng “băm” nhưng cũng chưa chịu lấy chồng, đôi khi nhìn chị, Khoa thầm hỏi: chẳng lẽ dáng sexy, vú bự, eo thon, chân dài thế kia mà …. nhịn đàn ông được sao? chịu, không hiểu nổi!!!!

Nhìn lại chặng đường gần 5 năm bên nhau, Khoa thật hãnh diện với… chính mình! Không hãnh diện sao được, giữ một nàng trinh nữ bên cạnh 5 năm trời! Đôi lúc trong cơn sảng khoái, chàng muốn đâm 1 phát cho đã đời, nhưng nghĩ thâ’y tiếc nên đành đi cửa hậu vậy. Còn Phương, nàng gần như đã cho Khoa hết tất cả, từ thể xác đến linh hồn, kỹ thuật làm tình của nàng cũng đã đến hồi siêu đẳng. Nàng có phong cách làm tình nảy lửa của Mẹ, có dáng dấp “trân quý” khi gần đàn ông của Hoà, và phong cách nổi bật nhất đã và đang làm Khoa say mê là biết vâng lời triệt để. Lời Khoa nói là … “thánh” nàng không bao giờ làm trái hay cãi lời, mặt dù, khi đi làm, nàng có cả tá đàn ông theo đuổi, nhưng nàng vẫn một mực chỉ có Khoa.

Ngày Phương ra trường, ông Sang và Khoa đều vô bờ để chúc mừng nàng. Khoa thì dĩ nhiên là phải vô bờ để vui cùng người yêu. Còn ông Sang thì cũng … phải vô bờ vì người “thương” yêu cầu. Riêng ông Phong thì không thấy về.
Từ ngày “chơi” được Hạnh, ông Sang mua hẳn cho mình một ngôi nhà nhỏ, xinh, viện cớ là con gái đã ngoài 30, nó cần đời sống riêng nên ông cho hẳn nó ngôi nhà cũ của gia đình ông, nhưng nguyên do chính là … ông muốn xây tổ ấm để mây mưa cùng Hạnh. Ông không muốn mỗi lần làm tình với Hạnh thì phải đi khách sạn, phải năm lên chỗ cả ngàn người đã nằm, càng không muốn làm tình với Hạnh mà lòng nơm nớp lo Phương sẽ bắt gặp. Thế là họ quyết định xây tổ ấm ở một nơi xa thành phố nhưng đủ tiện nghi, đủ yên tỉnh để tiếng rên của Hạnh vang vọng khắp nhà, đủ an toàn nếu như nứng ngoài vườn thì vẫn làm tình ngay tại chỗ được. Biệt thự này, ông và Hạnh đặt tên là: thiên đàng.

Lần này Khoa lên đất liền sớm nên chàng quyết định ghé nhà thăm chị Hai rồi mới đến gặp Phương. Từ ngày mẹ mất, chị Hai thay bờ vai mẹ, chị chăm sóc, lo lắng cho Khoa từng chút, không khác gì mẹ. Đôi lúc, thấy chị cô đơn Khoa rất xót lòng, nhưng… có lẽ do duyên số, bao chàng trai theo đuổi chị, cứ dần dần ra đi, họ chán cái tính vui vẻ nhưng khéo đuổi của chị, không ai đủ kiên nhẫn làm mềm lòng chị.

Nhà chị Hai lúc nào cũng sạch nên mang lại cho Khoa cái cảm giác trìu mến, sảng khoái. Mở tủ lạnh tìm nước uống, chàng ngạc nhiên khi thấy bia sắp đầy trong tủ lạnh, lục lọi trong đầu vẫn không thể nhớ ra là chị Hai biết uống bia, lắc đầu vài cái như muốn tẩy bỏ trăm câu hỏi trong lòng, lấy 1 chai, tu cho đã rồi lên lầu tìm chị. Vừa lên tới lầu thì …

– a ….a … cưng ơi, em chết mất …. Ôi, ơ …. Á …

Tiếng rên của chị chư búa bổ đầu Khoa, không thể tin vào mắt mình, Khoa dụi mắt mấy cái để nhìn kỹ hơn: người đàn bà trần truồng, tóc xoả dài thướt tha, đứng khom lưng chỏng gọng, hai tay xiết vào thành giường, miệng rên la dâm đãng, chân dạng lớn, mông chổng cao cho một lão xồn xồn đụ thật mạnh từ phía sau tới…. có thể nào đó lại là chị Hai của chàng? người chị mà đối với Khoa từ xưa đến nay vẫn là một trinh nữ trong trắng, không một vết vẫn đục. Người đàn bà trẻ, có cặp chân dài, vòng eo thon và cặp vú lớn, miệng đang rên la theo nhịp nhồi vú của người tình là chị Hai chàng sao? Không thể tin vào mắt mình, Khoa ngã quỵ, tiếng quỵ ngã không nhỏ, nhưng vì cặp tình nhân đang trong hồi cao điểm nên không ai hay biết gì về sự có mặt của chàng.

VN88

Viết một bình luận