Em cũng không biết, nhưng thỉnh thoảng cũng có vài trường hợp như tụi mình. Hình như ma quỉ chê. Nói tới đây, thiếu phụ bỗng cười lên sằng sặc, hình như cô ta khoái chí với câu khôi hài của mình lắm. Chờ cho cô ta cười một hồi xong, An hỏi:
– Cô chết lâu chưa?
– Em bị giết cũng hơn mười năm rồi?
– Ủa, ai giết cô vậy?
– Chồng em.
– Tại sao vậy?
– Chuyện dài lắm, nhưng cứ nghĩ lại là tức, không thế nào chịu nổi.
– Chuyện ra sao?
– Anh đi theo em về nhà thì biết ngay.
Thấy cũng chẳng có việc gì phải làm, An bằng long theo người thiếu phụ về nhà nàng ngay. Cả hai lững thững đi trong con phố như ngái ngủ. Thỉrìh thoảng mới có một chiếc xe hơi chạy qua thực mau. Hình nhưnhững kẻ đi làm.. về khuya mệt mỏi, muốn phóng thực lẹ về làm một giấc ngủ gấp.
Tới một biệt thự thực sang trọng. Thiếu phụ nói:
– Đây là nhà em, nhưng bây giờ đổi chủ .rồi..Mặc dù chồng em vẫn còn ở đó.
– Anh ta ở một mình à.
– Nếu một mình thì đâu có chuyện.
– Cô chết đi, anh ta lấy vợ liền hay sao?
Thiếu phụ mỉm cười chua chát:
– Nếu thằng chó đó đó tốt như vậy thì em đâu có chết.
An không hiểu, hỏi:
– Như vậy nghĩa là thế nào?
– Là y lấy con đ ngựa đó khi em còn sống.
– Như vậy là anh ta ngoại tình à?
Chỉ có ngoại tình không thôi em cũng đâu có tới nỗi này. Đàn ông nào mà chẳng lăng nhăng, không nhiều thì ít. Cái đó đâu có phải là điều đáng nói. Anh là đàn ông, em nói như vậy có đúng không? An cười khổ, chàng nghĩ tới những cô gái đã qua trong vòng tay mình.
Cô biết nhiều về tâm lý đàn ông quá hả.
Cũng chẳng qua do nghề nghiệp mà nên thôi.
– Hồi đó cô làm gì?
– Em có mấy cái quán nhì nhằng.
Thấy hình như nàng không muốn nói nhiều hơn về vụ này, An nói lảng qua chuyện khác.
– Cô vẫn chưa kể cho tôi nghe tại sao chồng cô giết cô
Mặt thiếu phụ hơi đanh lại, chỉ căn nhà nói:
– Cũng vì cái nhà này và mấy cái quán của em mà nên. Hồi đó cắm đầu làm ăn, đâu có để ý tới những chuyện gì khác. Phải nói em có cái số làm ăn. Bởi vậy mới tậu hết căn nhà này tới cái quán nọ. Nhưag khổ cho em, gặp phải thằng sở khanh. Y hại em chết để chiếm đoạt hết gia tài. Tới chết em vẫn không hay.
– Rồi không ai biết là y giết cô sao?
Làm sao mà biết được. Khi em chết cháy trong quán rượu thì y đang nghỉ mát ở Hạ Uy Di.
– Như vậy tại sao cô lại bảo y giết cô?
– Phải, đâu có ai ngờ được chuyện này do y chủ mưu.
Cũng bởi vì y tính toán rất giỏi. Biết rằng cứ mỗi tối sau khi đóng cửa quán. Em vô phòng trong tínhtiền. Y mới trao chìa khóa của quán cho một cô gái của em. Cô này sau khi làm bộ ra về thì trở lại. Dùng chìa khóa của y m.ở cửa ngoài.
Lấy mấy cây đũa sỏ vô hai cái khoen cửa khía ngoài phòng
em đang tính tiền rồi đốt nhà. Em ở trong mở cửa ra không
được, nên chết cháy. ‘
– Thế cảnh sát không nghi ngờ gì hay sao? ~ ‘
Cảnh sát mà ăn thua gì. Cho tới thám tử của hãng
bảo hiểm cũng đânh bó tay. Bởi vì ngày xưa y là thám tử
~~nhà nghề mà. . .
Lúc ấy y làm nghề gì? ‘
– Bán bảo hiểm. ‘
An buột miệng nói: ~ _
– Hèn gì… Nhưng côn cô gái đốt nhà. Cảnh sát không
tìín ra cô này hay sao?