Cúc dẫn Luận tới bên tủ thuốc. An rất cẩn thận về vụ này nên trong nhà không thiếu một loại thuốc thông thường nào. Luận lựa thuốc xong, cầm tay Cúc nói:
– Hay là để anh nút máu ra trước đã. Nếu có chất độc cũng đỡ cho em. Còn như băng lại liền, cầm máu mà có chất độc thấm vô thân thể em e khó trị. Cúc cảm động, nàng gạt đầu nhè nhẹ về sự lo lắng săn sóc của Luận. Trong khi Luận đưa tay nàng lên miệng nút máu ra và nhổ vô bồn rửa mặt. Tự nhiên Cúc rưng rưng
nước mắt. Tới khi chàng lấy thuốc rửa tay và băng cho nàng xong. Nàng không còn tự chủ được nữa, ngả đầu vô vai Luận, khóc nức nở. Luận nhẹ nhàng ôm lấy vai Cúc, xoa nhè nhẹ trên bờ vai, thì thầm:
– Em có đau lắm không. Băng lại rồi, không có gì nữa đâu
Cúc lắc nhẹ đầu trên vai chàng, nghẹn ngào.
– Không, em không có đau đâu. Anh tốt với em quá…anh Luận ơi…
Luận ôm Cúc sát vô người chàng hơn nữa. Hơi thở của người ngóa phụ trẻ hổn hển trên vai chàng làm người Luận cũng từ từnóng lên. Bộ ngực căng tròn ép sátvô mình Luận như mời mọc man dại. Chàng không tự chủ được nữa. Ghì
tấm thân nóng hôi hổi ấy thực sát vô mình. Cúc không một mảy may phản đối, nàng ngả theo tay Luận quện vô mình chàng. Lúc này chính nàng cũng không biết tại sào mình yếu đuối như vậy. Tới khi Cúc ngửa mặt lên thì bờ môi Luận đã tràn đầy trên miệng nàng. Nụ hôn nóng bỏng đầy ma lực ấy làm Cúc ngây ngất. Nàng càng ép sát thân thể mình vô người Luận hơn nữa. Bàn tay Luận đã rà qua làn áo ngủ mỏng manh chờn vờn trên da thịt Cúc, nàng rên lean khe khẽ.
– Anh… anh ơi…
An không ngờ sự việc lại xẩy ra nhanh chóng như vậy. Chàng điên cuồng nhẩy lại đấm đá vô mình Luận và Cúc. Nhưng vô ích, thân thể chàng chỉ là một làn khói mong manh. Không ai biết sự có mặt của An ở đây cả. Dù cho An la hét, gào thét thì tiếng nói của chàng vẫn chỉ là hưvô. Trong khi đó, một cánh tay Luận đã kéo đùi Cúc gác lên hông chàng. Chiếc quần lót của nàng cũng đã rơi xuống sàn nhà tự hồi nào. Mắt Cúc nhắm nghiền, môi nàng dính chắt lấy miệng Luận. Lưỡi chàng đang rà nhẹ nhàng trong miệng nàng tê chồn nóng bỏng. Cả hai người cùng không thế nào dừng lại ở đây được nữa. Luận nhẹ nhàng đè Cúc nằm xuống thảm…
An chịu không nổi cảnh tượng trước mắt. Thân thể nõn nà của người vợ tré nằm gọn bên dưới những bắp thịt rắn chắc của thằng bạn vong niên. Vụ này cũng là lỗi của chàng. Với những háo hức xác thịt của người đàn bà trong tuổi Cúc cộng với những bắp thịt rắn chắc đầy nhựa sống của Luận mà sáp vô nhau làm sao tránh khói như thế này. Hơn thếnữa, vụ con mèo tấn công Cúc vừa rồi cũng là tại chàng gây nên. Nhưag dù sao thì An cũng không chịu nổi. Ngay dưới ánh đèn sáng choang thế này. Giữa phòng khách, nơi mà hàng ngày chàng hưởng thụ những giây phút êm ấm của hạnh phúc gia đình bao nhiêu năm nay. Bây giờ, trước mắt chàng, người vợ đẹp đẽ trẻ trung, yêu quí của chàng đang rên rỉ trong vòng tay kẻ khác trước mặt chàng.
An tung mình nhẩy ra ngoài đường mưa bão. Cắm đầu chạy thục mạng về phía trước. Tới khi hai chân An muốn khuỵu xuống, chàng mới dừng lại. Trước mặt An có ánh đèn lấp lánh, chàng nhìn lên. Không ngờ đó lại là nhà thương mà người ta đã đưa xác chàng tới đó mấy bữa trước.
An lang thang đi vô trong. Chàng đã biết mình không cần đi qua cửa nên cứ thế đâm đầu vô tường xuyên qua mà đi Chàng đi hết phòng nọ tới phòng kia. Nơi nào cũng im lìm, vắng ngắt. Bệnh nhân đều đang ngủ và những cô y tá trực ngáp ngắn, ngáp dài thật buồn chán. Bỗng dưng chàng tới một nơi thật nhộn nhịp và ồn ào. An tò mò tiến tới mới hay đó là khu cấp cứu. Hèn chi giờ này mọi người làm việc thật tấp nập.
Tiếng kềm, tiếng kéo lách cách. Tiếng khóc rưng rức của thân nhân. Tiếng chạy rầm rầm của những người khác. Những khuôn mặt hốt hoảng, u buồn, tiểu não, đau đởn trải dài trên khắp phòng đợi. An tìm một chỗ trống ngồi xuống,nhìn hoạt cảnh những nạn nhân được đem vô tới tấp. Hết lớp này ra, lớp khác vô nờm nợp.
Bỗng có một thiếu phụ Việt Nam tới trước mặt An hỏi:
– Bộ anh mới tới đây hả?
An ngỡ ngàng, nhìn quanh. Chàng không tin người đàn bà này đang nói chuyện với chàng. Nhưng quả thực, bà ta đang đứng trước mặt chàng và nhìn An mỉm cười như chờ đợi câu trả lời Chàng ngạc nhiên hỏi:
– Cô nói với tôi à?
Thiếu phụ vẫn giữ nụ cười thật tươi trên môi.
– Phải, em đang nói với anh, chứ làm gì có ai ở nay nhìn thấy chúng mình nữa.
– Bộ cô cũng là ma hả?
Thiếu phụ bật cười thành tiếng, hỏi lại An:
– Ai nói với anh chúng mình là ma?
An ú ớ:
– Thì không phải tôi đã chết mấy bữa nay rồi hay sao.
– Còn cô chết chưa?
– Chết… chết…,phải, chúng mình đã chếtcả rồi. Nhưng thành ma thì không đâu. Anh nhìn thằng cha Mỹ đen đang nằn trên giường mổ kia. Nó thành ma bây giờ đó.
– Sao cô biết?
– Thì anh cứ chờ đi rồi sẽ biết.
Lúc ấy những nhân viên trong phờng mổ thật tấp nập. Người nọ quay qua, kẻ kia quay lại. Họ trao nhau nào kền, nào kéo, nào thuốc, nào máy nóc rối mù. Nhưng chỉ vài phút sau, cả đám hình như bất động đứng nhìn nạn nhân. Vị bác sĩ trưởng toán đi ra khỏi phòng, tháo băng che mặt, cởi găng tay, ký tên vào tấm giấy do một cô y tá vừa trao rồi đi về phía cuối hàng lang. Mọi nhân viên trong phòng cũng lần lượt đi ra. Một nhóm khác kéo vào. Gói anh chàng Mỹ đen lại, bỏ lên băng ca đẩy đi.
Bỗng An nhìn thấy anh ta từtừ ngồi dậy. Mặt mày nhớn nhác, bước xuống khỏi băng ca. Tuy nhiên, cái xác anh ta vẫn nằm đó và nhân viên nhà thương vẫn đẩy đi như không có chuyện gì xẩy ra. Ngay khi ấy, một màn lưới đen ngòm trên đầu chụp xuống, anh chàng Mỹ đen té lăn cù. Y day dụa và thét lên dữ dội. Hai bóng người chợt xuất hiện nắm lấy hai đầu lưới, kéo đi. An nhìn rõ một kẻ đầu trâu, một người mặt ngựa.
Chàng ngơ ngác hỏi:
– Không lý quỉ đầu trâu mặt ngựa ở dưới địa phủ là có thật hay sao?
Người thiếu phụ gật đầu, nói:
– Em ở đây lâu rồi, cái cảnh này xẩy ra hàng ngày mà.
– Thế tại sao chúng mình chết mà chúng không bắt đi?