VN88 VN88

Dâm phụ có cái lồn nhiều dâm thủy – Truyện 18+

Không có tiếng trả lời. Cúc hỏi thêm mấy tiếng nữa mới biết đầu dây bên kia đã cúp máy rồi. Nàng bàng hoàng không biết kẻ theo mình là ai. Không lý nào Luận có thể làm được chuyện đó. Lúc Cúc tắm rửa xong, Luận còn mệt nhoài nằm bất động thì làm sao chàng có thể theo nàng được Nhưng ngoài chàng ra còn có ai biết nàng đi gặp người đàn bà lạ lùng kia nữa đâu. Tự nhiên Cúc thấy rờn rợn. Bây giờ phải làm sao…

Trong khi đó, Luận đang ở nhà bà Chín. Dù cho chàng mệt ngất ngư và lịm đi vào giấc ngủ vì phải quần thảo với Cúc, nhưag chỉ một lúc sau Luận từ từ tỉnh dậy. Chàng biết Cúc lật đật tới nơi người bạn gái hẹn ăn cơm trưa nhưng chân tay bải hoải, chàng đành nằm yên. Nhắmmắtlại nghe những bước chân đi vội vã của Cúc. Linh tính cho Luận biết Cúc đang dấu chàng một điều gì bất thường. Bởi vì hơn ai hết, Luận biết con người của Cúc. Nàng không thể nào giữ được một điều gì trong lòng mà không lộ ra nét mặt.

Ngay cả tới lúc Luận chồm mình trên thân thể nàng. Điều bất thường đó đã trải dài trên da thịt Cúc. Lúc đó Luận chưa nghĩ ra vì chàng còn đang hăm hở với những cảm giác đê mê lạ lùng. Nhưng khi nằm sải chân tay thì trí óc chàng lại làm việc không ngừng, và những gì biến đổi trên da thịt Cúc lại tới với chàng.

Cũng vì vậy, Luận đã cố nán lại nhà hai ba tiếng đồng hồ mà Cúc vẫn chưa về. Sau cùng, chàng đành phải đi tới nhà bà Chín vì lc’ hẹn bán một cái bảo hiểm cho đám người này. Nhất là bà Chín đã gọi điện thoại dục chàng hai ba lần rồi nên không thế nào chần chừ được nữa. Sau khi Luận trình bầy sơ qua về các chương trình bảo hiểm cho mọi người nghe. Chín nói:
– Anh thấy đó, chỉ tôi và con em vợ anh Bẩy này là cần mua bảo hiểm nhất. Tôi thì vì công việc làm ăn. Còn con Lựu vì mới bảo lãnh qua, nó không được hưởng một đồng nào của chính phủ, cũng như chẳng có quyền lợi chi nên cũng phải mua bảo hiểm cho nó. Phòng khi ốm đau còn có tiền mà lo.
– Thế còn gia đình anh Bẩy đây thì sao?
Bẩy thi sĩ gãi đầu, cười hì hì:
– Tụi tôi ăn tiền xã hội nên cũng chưa cần thiết lắm.
Khất anh khi nào khá giả mới xin nhờ anh sau.
Luận gật gù.
– Cũng được, để tôi lo cho hai chị đây trước, rồi sẽ trình với anh những điều cần thiết trong trường hợp gia đình anh sau nhé. Bây giờ xin chị Chín với cô Lựu điền những điều cần thiết vô mấy cái tờ đơn này là xong ngay.
Chín cười khúc khích, nói:
– Tôi đâu có biết tiếng Anh tiếng em gì đâu mà anh bảo tôi viết chứ.
Luận mỉm cười, nói:
– Những lá đơn này chúng tôi có in cả tiếng Việt bên dưới nên chị đừng lo.
Lựu cầm tờ đơn cười cười.
Nhưn mà chị Chín cũng không đọc được tiếng Việt nữa thì ông phải lo rồi đó.
Luận vừa đưa mắt lên nhìn Bẩy định nhờ viết dùm Chín thì anh ta nói ngay.
– Xin lỗi quí vị nhé, tôi phải tới trường đón nhấy đứa nhỏ đi học về rồi.
Nói xong Bẩy thi sĩ lật đật ra cửa ngay. Bỗng Lựu la lên:
– Anh Bẩy, ai đưa em về đây?
Bẩy đứng lại gãi đầu, tỏ vẻ khó khăn:
– Em biết anh đón mấy đứa nhỏ về rồi là phải lên phi trường đón chị em liền phải không. Làm sao trở lại đây đón em được.
Lựu lật đậtbuông mấy tờ đơn xuốngbàn chạy theo Bẩy, miệng nói tíu tít.
– Bà hú anh, bộ không cho em đi đón chị Bẩy nữa hay sao.
Bẩy nói:
– Còn vụ bảo hiểm này thì sao? .
Lựu nhanh nhẩu.
– Thôi, để hôm khác đi. Ai bảo ông này tới trễ chứ.
Bẩy thi sĩ quay qua Luận cười dả lả.
– Vậy anh Luận làm ơn lo cho chị Chín đi nhé. Tôi biết con bé này nó chướng lắm. Chúng mình hẹn nhau ngày khác nhe anh.
Luận cũng không biết làm sao hơn. Chàng đành nói theo lấy lòng thân chủ mình vậy:
– Dạ… Không sao mà. Hôm nay anh chị bận thì tụi mình gặp nhau hôm khác chứ có gấp gáp gì đâu.
Đợi cho hai người đi rồi, Chín mới. nói với Luận.
– Anh tính dùm em coi, mua cái bảo hiểm nhân thọ khoảng một triệu thì thế nào?

Luận lật đật lấy bảng chỉ dẩn giá cả chỉ cho Chín coi. Chàng không ngờ người đàn bà què quặt này lại muốn mua một cái bảo hiểm lớn như vậy. Tự nhiên Luận nhìn xuống thân thể Chín thực mau. Chàng cảm thấy ở người đàn bà này có một cái gì.lạ lùng. Cái nhìn tò mò của Luặn không qua khỏi mắt Chín, nàng làm bộ ngồi sát vô mình Luận nhìn bảng chiết tính giá cả rồi mỉm cười.
– Cái gì mà chi chít những con sốnhư thế này làm sao ẹm biết được. Bây giờ anh cứ điền đại cái đơn cho em đi, đem giấy tính tiền lại cho em, hàng tháng em trả anh tiền mặt cũng được.
Luận mỉm cười.
– Tôi đâu có làm nhưvậy được. Hãng bảo hiểm sẽ gửi giấy cho chị rồ.i chị viết ngân phiếu gửi cho họ. Còn phần tôi, nếu chị có thắc mắc gì cứ gọi điện thoại là tôi xin trả lời chị ngay.
Chín cười ỏn ẻn.
– Như vậy cũng được.
– Vậy chúng ta bắt đầu điền đơn nhé?
– Dạ, anh giúp dùm em chứ em có biết gì đâu.

VN88

Viết một bình luận