Ở trong tường hợp như vậy, lẽ dĩ nhiên Rose làm sao có thể là một học sinh tốt được. Con bé học rất dốt lại có rất nhiều tật xấu. Nó thường hay trốn trong cầu tiêu hút thuốc lại còn có rất nhiều bạn trai như mẹ nó. Lẽ dĩ nhiên trong trường Hoa chẳng bao giờ chơi với nhỏ này, vì hai đứa khác hẳn nhau. Vậy mà hôm nay Hoa gặp nó đi lang thang ở đây, tự nhiên nàng lại thấy mừng rỡ. Hoa chồm từ đằng sau, ôm lấy nó hù một cái thực lớn.
Con Rose giậtbắn người lên, tính la hoảng, vừa kịp nhìn thấy Hoa, nó cười như nắc nẻ ôm lấy nàng la lên:
– Cái cơn quỷ cái này, mày làm tao hết hồn à. Đi đâu mà lang thang ở đây?
Hoa thở dài, nói:
– Chuyện buồn lẩm, nói ra làm gì.
Rose trợn mắt hỏi:
– Mày mà cưng có chuyện buồn sao. Nghỉ lễ về gặp thằng bồ già của mày không đã hả?
Hoa lắc đầu:
– Mày có ngờ được chính miệng y vừa nói với tao..
Thấý Hoa ngập ngừng, Rose nóng lòng hỏi:
– Nó nói cái gì, không chịu mua quà Giang Sinh cho mày à
Hoa lại lắc đầu, chỉ vô sợi đây chuyền đang đeo trên cổ, nói:
– Không phải, đây là quà Giáng Sinh nó vừa cho tao.
Rose suýt soa.
– Trời ơi, thằng khứa lão này sài sang như vậy sao! Vậy mà mày còn buồn cái nỗi gì nữa ?
– Nhưng khi y trao quà cho tao rồỉ, mày có biết nó nói cái gì không?
– Nói gì?
– Y cho biết sẽ hỏi má tao làm vợ nó.
Rose buột miệng.
– Đồ chó đẻ, thế mày có tán cho nó mộtbạttai không?
Hoa lắc đầu:
– Tao không có can đảm làm như vậy.
– Mày hiền quá đi. Thế mẹ mày có biết nó là người yêu của mày không?
– Không, bởi vậy mới nói.
– Tại sao mày không cho bả biết?
– Mày còn lạ gì nó là bạn của ba tao. Khi yêu nó, tao đâu có dám cho ai hay. Nhưng đã định bụng là nhân dịp lễ Giáng Sinh này sẽ về lựa dịp nói với mẹ tao. Ai ngờ…
Rose cười hì hì.
– Ai ngờ nó là thằng chó đẻ.
Hoa nhìn Rose bật cười.
– Mày chửi người ta hơi nhiều rồi đó.
– Bộ còn binh nó hả.
– Binh cái con mẹ tao.
Rose chỉ một ngón tay vô mặt Hoa, nheo mắt.
– Bây giờ mày cũng đã biết chửi thề rồi há.
Hoa cười, hất ngón tay Rose ra.
– Đồ quỉ cái Mày bảo tao phải nói cái gì về “thằng chó đẻ” đó bây giờ?
– Thôi quên nó đi. Hôm nay chúng mình làm loạn một phen chơi, mày có dám không?
Vừa nói Rose vừa chìa ra cho Hoa một điếu thuốc. Hoa lắc đầu nói:
– Tao không biết hút.
Rose đưa điếu thuốc vừa mời Hoa lên môi, châm lửa, hít một hơi, nhả khói ra rồi nói:
– Cũng vì tao bị cái thế giới này bỏ rơi. Tao tức lên là hút thuốc. Hút xong cảm thấy đỡ buồn hơn. Mày thử mà xem.
Nói xong Rose lại chìa bao thuốc ra trước mặt. Hoa không nói năng gì, nàng rút một điếu thuốc, đưa lên môi. Rose châm lửa cho nàng. Hoa hít một hơi thực dài. Nàng chưa kịp nhả ra đã bị ho sặc sụa.
– Coi chừng, coi chừng, mày đừng hút quá mạnh. Hãy từ từ hít vô thôi.
Vừa nói Rose vừa đập nhè nhẹ sau lưng Hoa. Cử chỉ săn đón của Rose lại làm Hoa nhớ tới mẹ nàng. Nhưng những hình ảnh dâm đật cuồng loạn của bà tối qua lại hiện lên trong đầu nàng thực nhanh. Những cong cớn, rên rỉ, vặn vẹo, vưỡn lên, dập xuống đó đã xóa đi tất cả sự âu yếm săn sóc hàng ngày của bà. Hoa chắc chắn bây giờ, nhân dịp nàng đi khỏi, thế nào hai người đó cũng lại quện lấy nhau mà ân ái nhưtối qua. Tim nàng nhói lên đau như dao cắt.
– Đừng buồn như vậy nữa. Trên đời này đàn ông, đàn bà gì dính vô nhau rồi cũng đều có những chuyện súc vật như vậy cả thôi.