VN88 VN88

Dâm phụ có cái lồn nhiều dâm thủy – Truyện 18+

Có lẽ chỉ chờ có thế. Bẩy thi sĩ xà xuống thân thể Chín ngay. hai cánh tay chàng khép chặt, ôm gọn thân thể nàng ép sát vô mình. Miệng chàng như mọi bữa tìm môi Chín thực nhanh. Chiếc lưỡi Chín luồn qua miệng chàng ngọt lịm.

Chỉ một lát sau, cả hai đã lột hết quần áo ra tự hồi nào. Chín cong người lên hứng trọn những ái â’n cuồng nhiệt điên cuồng của Bẩy thi sĩ mà từ trước tới nay chưa bao giờ nàng thấy mạnh bạo như ngày hôm nay. Thân thể nàng vặn vẹo, khép chặt như muốn nghiền nát da thịt Bẩy thi sĩ hòa nhập vào da thịt mình…

Suốt ngày Hoa nằm khóc trên giường. Bây giờngười nàng đã mệt mỏi hết sức. Nàng nằm bất động như chết. Mắt Hoa xưng lên, nàng phải lấy nước đá ướt vô mắt.

Cho tới quá trưa, mẹ nàng lên gõ cửa. Hoa đã không thèm trả lời, nhưng sau đó, lại có người đập cửa rầm rầm, nàng mới bất đắt dĩ phải lên tiếng:
– Ai nữa đây?
Một giọng nói dịu dàng:
– Cháu Hoa, cháu đang ngủ hay thức đó?

Đó là Luận, giọng nói vẫn dịu dàng và dễ thương như mọi lần. Nhưng chỉ một giây sau, những hình ảnh tối qua lại hiện ra thực rõ trong đầu óc nàng. Hoa rùng mình, ghê tởm cho hành động đê tiện và vô liêm sỉ đó.

Tiếng gõ cửa của chàng càng mạnhbạobao nhiêu, hình ảnh lõa lồ và những động tác ghê tởm trên giường của Luận làm Hoa phát sợ. Đó là điều không thếnào Hoa có thể tha thứ cho chàng được. Nàng thét lên.
– Cháu không ra đâu.
– Cháu không muốn mở quà ra xem hay sao. Má cháu đang chờ cháu đó.
Hoa hơi dịu giọng:
– Cháu không được khỏe. Cháu không muốn ra khỏi phòng.
Hình như chàng vẫn quan tâm tới nàng.
– Sao, cháu bệnh rồi à? Cháu thấy thế nào? Cho chú biếtđi, Có cần mời bác sĩ không?
– Không cần đâu. Chú xuống lầu dùng cơm với má cháu đi. Lát nữa cháu sẽ xuống sau.
– Cháu nghỉ đi nhé, chú và má cháu chờ ở đưới nhà.
– Vâng.
– Khi nào tỉnh ngủ, cháu hãy xuốTlg nhà mở quà Noel nhé.
Hoa trả lời cho qua.
– Dạ…
Trái tim nàng đã tan náttừng mảnh vụn. Con người Hoa như thân cây trước gió, gập xuống thật phũ phàng. Từ bây giờ trở đi, Hoa không biết nàng sẽ phải sống ra sao với đôi nam nữ này nữa.

Nàng làm sao có thể trốn tránh cái thực tế phũ phàng ngày hôm nay. Nàng có thể nào sống mãi với tình trạng trốn tránh trong căn phòng nhỏ hẹp tù túng này được.

Điều chắc chắn là cuộctình giữa mẹ nàng và Luận sẽ hợp thức hóa mộtngày không xa. Chính mẹ nàng cũng đang nôn nóng cho nàng biết điều này. Hoa biết chắc không thế nào nàng trốn tránh được.

Hoa đứng dậy, ảo não tới trước bàn trang điểm. Nàng không ngờ chỉ qua một đêm mà thân thể nàng tiều tụy tới thế. Đôi mắt sưag húp, đỏ mộng. Bây giờ làm sao nàng có thể đối diện được với Luận và mẹ đây.

Nhưng Hoa lại tự trấn tĩnh. Nàng đã mười bảy tuổi rồi. Hoa không còn là đứa con nít lên ba nữa. Nàng phải mạnh bạo đối diện trước mọi hoàn cảnh. Hoa đưa tay dụi mắt, chảilại tóc. Nàng hít mạnh một hơi thở lạnh lẽo trong phòng. Trang điểm qua loa rồi ra mở cửa, từ từ bước xuống lầu.

Trong phòng khách, cây Giáng Sinh vẫn còn rực rỡ với những đóa hoa trước đó tượng trưng cho tình yêu của nàng. Bây giờ đã thành ra mối căm thù.
Tiếng mẹ Hoa mừng rỡ.
– Hoa, con thức dậy rồi đó hả?

Hoa nhìn thấy Luận đang ngồi cạnh mẹ nàng trong phòng ăn cơm. Hai người đang dùng cơm trưa. Vừa nhìn thấy hình ảnh này, tự nhiên hình ảnh họ tối qua trên giường lại hiện về ngày trước mắt.

Hoa cảm thấy thật buồn nôn, Thật là vô liêm sỉ. Nàng gần như muốn nhào đến tát vô mặt Luận cho hả dạ.
Mẹ Hoa nhìn nàng âu yếm nói:
– Hoa, con tới đây ăn cơm trưa nhé.
Hoa im lặng bước về phía bàn ăn. Nàng thấy Luận và mẹ nàng ăn uống thực thoải mái. Điệu bộ âu yếm rõ ràng. Nàng vừa tới gần thì Luận hỏi:
– Ủa, tại sao mắt cháu đỏ như thế này?
-Có lẽ cháu bị cảm, mùa này hay bị dị ứng, với lại tối qua thức khuya quá.
Mẹ Hoa nói:
– Lát nữa con uống vài viên Vitamin C nhé.

VN88

Viết một bình luận