An ôm mặt khóc rưng rức trươc mặt kẻ thù đang chiếm đoạt tất cả tình yêu và sự nghiệp của chàng.
Bạch Liên ngồi xuống bên cạnh An. Nàng choàng một tay qua hông chàng, từ từngả đầu dựa trên vai An, thì thào:
– Số trời cả thôi anh. Chúng mình chẳng còn làm gì hơn được. Nhưag anh tin đi, gieo nhân nào chắc chắn sẽ gặp quả ấy. Thế nào cũng có một ngày những quân gian manh, sát nhân này phải đền mạng.
An vòng tay ôm lấy Bạch Liên, chàng im lặng, cố lấy lại bình tĩnh, nhưag tiếng rên rỉ của Cúc yà hơi thở rồn rập của Luận ngay sát bên làm chàng không thế nào định tâm được. Có lẽ Bạch Liên cảm nhận được điều đó. Nàng dìu nhẹ An đứng dậy nói: .
– Nơi này ngộp ngạt quá. Chúng mình ra nghĩa trang Oak Hill nghỉ ngơi đi anh
An vẫn im lặng, nhưng chàng từ từ bước theoBạch Liên. Cả hai lặng lẽ đi bên nhau cho tới trời thật sáng mới tới khu nghĩa trang. Hôm nay không có đám ma nào và cũng là ngày làm việc nên nghĩa trang thật vắng vẻ. Cảnh đìu hiu, lạnh lẽo làm cho tâm hồn An dịu lại, nhưng cũng tạo cho chàng một sự chán nản lạ lùng.
An nghĩ lại vụ tai nạn xe hơi của mình và hình ảnh thằng chồng Bạch Liên lén lút xuống nhà xe, phá bộ phận thắng để giết cả gia đình vợ. Tự nhiên hình ảnh chồng Bạch Liên từ từ biến thành Luận hiện rõ trong đầu chàng. Thân thể An run lên, chàng nghiến răng lại, la lớn:
– Ta phải trả thù. Ta phải trả thù….
Không gian mênh mông âm vang lời chàng la hét. Nhưng chắc chắn cũng chẳng có ai nghe thấy tiếng thét uất hận ấy của An bây giờ. Chàng chỉ là một oan hồn vất vưởng bên cạnh thế giới của loài người.
Bỗng trước mặt chàng có một cậu bé khoảng ba bốn tuổi, từ từ lướt tới trước mặtAn, nhìn chàng cười khúc khích, bé đang ngậm ngón tay trỏ mút chùn chụt, trông thật trẻ con. Chết sau một thời gian, bây giờ An đã phân biệt được ai là người, ai là ma. Chàng nói với cậu bé mới tới:
– Cháu chết lâu chưa?
– Dạ, gần ba năm rồi.
– Chôn ở đây hả?
– Dạ.
– Ở đây có nhiều người Việt mình không?
– Những năm cháu mới chết thì buồn lắm. Nhưng bây giờ có nhiều bạn bè rồi. Tuy nhiên, chẳng có ai ở lại đây lâu cả Chú và cô này ở đâu tới?
– À, Chú và cô chôn ở chỗ khác. Nhưng tại sao mọi người đi hết mà cháu không đi như những người khác?
– Cháu còn mẹ phải nuôi, không đi được.
– Mẹ cháu cũng chôn ở đây à?
Cậu bé cười khúc khích, nói:
– Mẹ cháu chưa chết nên đâu có chôn cất gì đâu.
An ngạc nhiên, hỏi:
– Như vậy làm sao cháu nuôi được mẹ cơ chứ?
Cậu bé không trả lời câu hỏi của An mà hỏi lại.
– Lúc nãy chú nói muốn trả thù ai đó?
– Có người giết chú, chiếm đoạt gia tài và vợ con nữa.
– Có chuyện đó hay sao? ‘
An buồn bâ gật đầu.
– Phải, sự thực là thế. Bởi vậy nên’chú mới muốn trả thù.
– Chú có muốn cháu giúp’chú không?
An mở to mắt hỏi:
– Cháu làm được chuyện đó hay sao?
– Chuyện gì?
– Thì cháu mới nói giúp chú trả thù phải không?
– Phải rồi. Nhưng không phải là cháu. Bởi vì bây giờ cháu cũng như chú thôi.
– Vậy làm sao cháu giúp chú trả thù được?
– Không phải cháu, mà có lẽ phải nhờ tới mẹ cháu.
– Mẹ cháu chưa chết thì làm sao chúng mình có thể nói chuyện với bà ấy được. Hơn nữa, nếu có chết rồi thì cũng như chúng mình thôi, có ích gì đâu.
– Cậu bé lại cười khúc khích nói:
– Cháu nhập vô xác mẹ cháu nói chuyện được.
An mừng rỡ reo lên:
– Như vậy thì hay quá. Cuối cùng rồi có cách trả thù.