Hoa sững người, nàng lắp bắp…
– “Nhưng… sao… chỉ có… 8 điểm thôi hả Giáo Sư?!” Nàng thất vọng vô cùng, mặc dù nhiều người mơ ước được con “B” nhưng riêng nàng… Con B sẽ làm cho nàng mất danh hiệu sinh viên xuất sắc tối cao – hồi giờ nàng chỉ có hạng A mà thôi… Hoa đã tính rồi… lẽ ra nàng phải được 4, 5 điểm thêm cho mỗi câu. Hoa nằn nì… “Nhờ Giáo Sư… coi lại… Hồi nãy Giáo Sư có nói mấy câu đó em làm trúng cũng được phân nữa… sao chỉ cho thêm có 2, 3 điểm mà thôi…”
– “Đó là quyết định của anh John hôm chấm bài…”
Hoa rời ghế chồm tới:
– “Xin Giáo Sư coi lại lần nữa… Em nghĩ là 2, 3 điểm thì không… tương xứng với phần trả lời của em…”
Jim nhìn ra cửa, hàng lang vắng ngắt…
– “Chuyện này… tôi phải coi lại…” Jim ngập ngừng… “Chị không bằng lòng với con B?”
– “Thưa không…” Hoa quả quyết, “Em tin là em được con A trong kỳ kiểm tra này.”
– “Tôi phải coi kỷ lại bài kiểm của chị vì chị cũng biết tôi không thể… thiên vị trong việc chấm điểm bài thi. Sự nghiệp của tôi sẽ chấm dứt nếu như tôi cho điểm cẩu thả…”
– “Thưa Giáo Sư, em hiểu được chuyện đó nhưng bài kiểm này rất quan trọng đối với em và em nhất định phải được A lần này.” Hoa quả quyết.
– “Nếu vậy…” Jim nhìn kỷ Hoa một lần nữa… “Chị hãy ra đóng cửa lại rồi tôi sẽ nói chuyện với chị…”
– “Đóng cửa?” Hoa hỏi gặng lại, “Tại sao phải đóng cửa?” Giọng nàng hơi run… Hoa từng nghe chuyện các cô sinh viên người Mỹ… đổi tình dục để lấy điểm cao nhưng nàng không muốn như vậy – đó là lý do tại sao nàng cố tình để cửa mở khi bước vào…
– “Chị có mục đích của Chị, tôi có… ao ước của tôi,” Jim hạ giọng, điềm đạm… “Có thể mình thảo luận tìm ra giải pháp mà cả hai cùng có lợi. Có điều… không nên để người khác nghe được.”
Hoa nhìn sững ông Jim… nàng hiểu ra ý đồ của người Giáo Sư này… “Không, nhất địng là không,” Hoa tự nhủ, “Bài mình sẽ đủ điểm mà… Không thể nẳm ngữa ra để…” Nàng khéo léo trả lời:
– “Thưa Giáo Sư… Ao ước của Giáo Sư, em… không muốm tìm hiểu. Nhưng còn bài làm của em… công bình mà nói… Nếu em đem bài của em nhờ một Giáo Sư khác chấm lại, em nghĩ em sẽ được nhiều điểm hơn…” Nàng nói bóng cho Giáo Sư Jim biết là nàng sẵn sàng kiện ông ta nếu nàng không nhận được điểm mà nàng nghĩ nàng phải được, “Không biết Giáo Sư nghĩ thế nào?”
Jim trầm ngâm, như hiểu được sự thách thức của Hoa…
– “Thôi được, tôi sẽ coi lại bài của chị thật kỷ. Hãy chờ tôi ở đây…” Jim đứng dậy, cầm bài kiểm của Hoa đi vào phòng kế bên…
*
* *
Hoa ngồi chờ… Ngoài mặt thật trấn tỉnh nhưng trong lòng thật run… nàng nhìn ra hành lan… vắng lặng! Hoa tự nhủ, “Mình cũng gan thật, dám đến đây giờ nầy một mình. Nếu như… ổng làm ẩu… Người ổng to lớn như vậy…” Rồi tự an ủi, “Không sao đâu, dầu gì ổng cũng là Giáo Sư, không dám làm chuyện bậy đâu… Nhưng nếu ổng vẫn không chịu cho điểm như mình muốn thì sao?…” Hoa suy tính trong đầu, “Hồi nảy thằng chả đã ló đuôi, bảo mình đóng cửa… Nếu như…” Suy nghĩ lan ban rồi Hoa cũng bắt đầu nghĩ bậy… “Không biết con gái Á Đông nhỏ nhắn như nàng làm sao chịu được những người như Jim? Bị đè lên người chắc… nghẹt thở. Còn nữa, cái… đó, nàng nghe nói, vừa bự vừa dài… đút vào chắc có nước… chết!… Nhưng cũng có người… ghiền đồ… Mỹ, không muốn đồ ta nữa…” Tiếng cửa phòng đóng lại cắt dòng tư tưởng của Hoa…
– “Tôi đã xem xong bài làm của chị…” Jim lên tiếng, đặt bìa hồ sơ xuống trên bàn, trước mặt Hoa, rồi đi về phía cửa…
– “Xin Giáo Sư để cửa mở…” Hoa phản đối một cách lịch sự khi thấy ông Jim sắp sữa đóng cửa văn phòng.
– “Ồ, tôi nghĩ đóng của thì sẽ tốt cho chị… Chị hãy mỡ hồ sơ ra coi, nếu chị vẫn còn nghĩ rằng mình nên để cửa mở nói chuyện thì tôi sẽ làm theo ý chị…”
Hoa thắc mắc, ngập ngừng thò tay lật bìa hồ sơ… Mỗi bên bìa cặp vài tờ giấy… “Ủa, là bài kiểm của mình mà?…” Bổng, Hoa choáng váng mặt mày… tai nàng ù đi… mồ hôi rịn ra hai bên thái dương… Hoa không nhìn thấy Jim đang mĩm cười đắc ý, đóng cửa, hạ rèm, không quên khóa trái tay cầm…
Jim tiến đến sau lưng Hoa, xoa nhẹ hai bờ vai nhỏ nhắn của nàng bằng bàn tay khổng lồ của mình… Jim cúi người, hỏi nhỏ vào tai Hoa…
– “Sao? Chị thấy thế nào?”
– “…” Hoa thừ người, thẩn thờ như mất hồn, không trả lời…
– “Chị nghĩ tôi phải làm sao?…” Jim vuốt nhè nhẹ lên xuống dọc theo hai cánh tay Hoa…
– “…” Hoa vẫn yên lặng miên man trong suy nghĩ…
– “Chị biết là tôi sẳn sàng giúp chị, chỉ cần…” Một bàn tay Jim di chuyển tới trước bụng nàng, xoa nhè nhẹ… ngón tay mày mò… tìm khe hở vạt áo chui vào… khều khều trên làn da bụng phẳng lì… Hoa phản ứng… Nàng chuyễn người… bàn tay nhỏ bé xinh sắn chụp lấy bàn tay to lớn của Jim, níu lại… Jim tiếp tục thì thầm vào tai nàng…
– “Chị nghĩ Hội Đồng Kỷ Luật sẽ làm gì khi biết chuyện này?…”
– “…” Hoa khựng lại, bàn tay của Hoa lõng sức… miệng nàng vẫn mím chặc…
Jim nâng cằm Hoa lên… Bàn tay phía dưới đã mở bung vài cúc áo thọt hẳn vào trong, xoa xoa, vuốt vuốt…
– “Nhưng tôi biết chị là người khôn ngoan…” Jim hôn nhẹ vào chái tai của Hoa… “Chị sẽ làm cho tôi hài lòng…” Bàn tay Jim vò bóp nhè nhẹ bầu vú của Hoa… Nàng trân mình nhưng…
– “…” Hoa vẫn im lặng…
– “Thành ra tôi sẽ giữ kín chuyện này cho chị…” Bàn tay Jim lòn xuống lưng quần, cào nhè nhẹ trên đám lông mượt mà của Hoa, hai đùi nàng, theo phản ứng tự nhiên, khép lại… “Ngoan nào…” Cánh tay ở trên vòng qua vai Hoa, lòn vào ngực áo, chui vào xú chiêng ve ve đầu vú của nàng… Bàn tay ở dưới chèn sâu vào giữa đùi, ngọ ngoậy chà chà vào cửa mình của Hoa… Hoa rùn mình khi Jim vừa nút vừa liếm vào cổ của nàng… “Chị biết là tôi muốn gì mà…”