Cảnh lắc đầu:
– Thảo bị thằng đó cho uống thuốc ‘kích thích’ lại thêm bị chích xì ke vô rồi, nếu bây giờ ở bệnh viện có đủ dụng cụ thì tao giải phẫu hút ra những chất thuốc đó, nhưng ở đây dụng cụ không có, tao….đành…đành bó tay….
Chúng tôi lặng thinh…..
Tôi chợt nhớ lại những gì Hắc Sói nói, nên hỏi Cảnh:
– Ờ…vậy những gì Hắc Sói nói có đúng không?
Cảnh hiểu tôi muốn nói gì, anh ngập ngà ngập ngùng trả lời:
– Tao….không…biết…nhưng có lẽ…có lẽ …đúng…nhưng mà..
– Nhưng gì?
Tôi ngắt ngang câu nói ập à của Cảnh.
– Mày…mày còn nhớ…thằng đó chích mũi…mũi SIDA vô người…Thảo không?? Không biết…Thảo có bị nhiễm không…nhưng rủi….
– Nghĩa là anh không chịu làm tình với Thảo??
– Ờ…ờ…không phải vậy…nhưng…
– Không nhưng gì cả!
Tôi hét lớn
– Tôi đi ra để anh chị ‘có thời gian riêng tư một chút’. Trước hết là nên lo cho tánh mạng Thảo đã rồi hãy tính tới chuyện rủi ro gì đó…
Tôi đứng dậy, bước ra ngoài, nhưng Cảnh cũng đứng lên, đến gần bên tôi, nói nhỏ vào tai tôi:
– Tao biết mày cũng để ý tới con Thảo lắm phải không?
Tôi đỏ mặt, không biết trả lời sao. Nói không thì tôi tự dối lòng tôi thôi, nhưng nói có trước mặt người hôn phu của Thảo thì làm sao tôi nói ra lời. Lưỡng lự, nhưng tôi quyết định gật đầu, trả lời:
– Phải, tôi thích Thảo, nhưng đừng hiểu lầm vì sao tôi liều mình để đi cứu Thảo, nếu là một người khác, tôi cũng làm như vậy thôi.
Cảnh cười gằn:
– Ừ, quân tử quá, mẹ kiếp, mày giả bộ anh hùng cũng giống quá chứ, ai biết cái đám này có phải mày xúi tới bày trò ma quỷ để hại tao và Thảo….
Ngạc nhiên trước cái trở giọng của Cảnh, tôi nổi khùng mỉa mai lại:
– Ừ, phải, tôi đóng kịch, đóng kịch đến nỗi bị trúng bốn năm phát đạn, xém chút đi chầu trời????…Ừ, tôi đóng kịch, đóng sao cho tới nỗi thân tàn ma dại như thế này đây hả???
Cảnh ngập ngừng:
– Ừ, ừ thì tao mặc kệ, miễn là bây giờ mày có thích làm tình với con Thảo không??
Cảnh phớt tỉnh ăng-lê hỏi tôi tỉnh bơ. Tôi chỉ đành lắc đầu, không thể ngờ tình cảm của Cảnh còn ngắn hơn điếu thuốc hút nữa. Tôi chua chát nói mà xót thay cho Thảo:
– Xuân Thảo là bạn gái, là vị hôn thê của mày đó Cảnh…Mày…mày… mày hỏi một thằng lang thang tứ xứ như tao ‘đi làm tình’ với Xuân Thảo? Mày có điên nặng không Cảnh???
Cảnh lắc đầu, mặt chảnh lên:
– Tao mặc kệ mày làm sao thì làm. Tao với Thảo đã hết quan hệ rồi. Chiếc nhẫn tao cũng đã lấy lại rồi, giờ tao với Thảo chỉ là người xa nước lạ mà thôi…. Bây giờ tao rời khỏi đây, đi kêu cảnh sát….. mày thích thì đi theo tao, để Thảo ở lại đây để khi nào xe cứu thương đến đây khiên Xuân Thảo ra. Như vậy là trọn tình nhân nghĩa lắm rồi.Thôi tao đi đây!!
o O o
Cảnh đi khuất xa khỏi rừng cây và tia ánh nắng bình minh đã he hắt rọi vào khung cửa sổ. Trong căn nhà, chỉ còn lại tôi, và Thảo. Cảnh đã chôn đi xác của ba tên côn đồ đó từ lúc tôi còn đang hôn mê. Tôi đến bên Thảo. Sờ tay lên trán nàng thì thấy nóng hừng hực. Dòm lại đồng hồ, thì tính ra Xuân Thảo đã bị thuốc hành gần bốn tiếng đồng hồ rồi. Tôi chạy ra sông lấy khăn nhúng nước về đắp lên trán Thảo. Nhưng nhiệt độ trên trán nàng còn nóng lắm. Tai tôi vẫn còn vang vẳng lời Hắc Sói nói: “Kiểu này mà tới sáng, nó không được đụ là đứt dây nứng lồn rồi ứa máu ra mà chết thôi.” Chợt, Xuân Thảo nắm lấy tay tôi, nói trong mơ:
– Cảnh ơi, em thèm khát lắm rồi, hãy để cho em sướng đi, em sẵn sàng rồi….. Làm tình em đi Cảnh…hãy cho em đến cực sướng nhé…Ư’
Xuân Thảo chợt nắm lấy cánh tay tôi lên ngực nàng. Cởi xuống chiếc áo nịt ngực, và tôi thấy rõ một cặp tuyết lê trắng nõn nà. Thảo kéo tay tôi rờ lên cặp vú khêu ngợi ấy. Núm vú Thảo hồng hồng nhô lên, và làn da rờn rờn săn lại vì chất thuốc kích thích. Tay nắm tay, Thảo dời tay tôi xuống vùng bụng thon thả và xuống tận đáy lồn của cô ta. Tay Xuân Thảo đè chặt ở cửa lồn. Tôi cảm thấy nhèn nhẹp ướt đẫm ơ vùng lồn. Ngạc nhiên, và tò mò, tôi rút tay lên định kéo ra coi thử là cái chất nước ẩm nhờn ấy ra sao. Xuân Thảo giật thót người khi cánh tay tôi di động đụng chạm tới những phần thịt ở âm đạo. Tôi cảm giác ra, có một dòng nước từ khe lồn chảy làm ướt nhẹp các ngón tay tôi. Xuân Thảo vịn chặt tay tôi ở đó như để hứng lại những dòng nước tuôn trào đó ra. Chiều Thảo, tôi để tay tôi ở đó và đút các ngón tay vào trong lồn Thảo sờ mó để cho biết thế nào là lồn đàn bà. Thảo nhăn mặt trân mình, miệng ú ớ rí ro, càng làm tôi chấn phấn vỗ vầy sâu vào lồn nàng. Chẳng bao lâu, lồn Xuân Thảo co giật mạnh và một dòng nước tràn ra. Các ngón tay tôi theo sự giao động ấy cuốn vô và nhả ra, chạm vào những phần thịt mềm mại thật thích thú. Xuân thảo bấy giờ mới thả tay tôi ra, và dòng nước ấy ướt đẫm đáy quần nàng. Trán nàng hạ bớt nhiệt độ đi. Tuy còn nóng nhưng đã giảm hẳn. Cả người tôi nóng lên, cu đã trổi dậy ở đáy quần. Nếu như Xuân Thảo còn tỉnh thì tôi sẽ hỏi nàng cho lên đụ, nhưng bây giờ nàng đang mê mang thì biết nàng có muốn hay không?? Nhưng tôi lại nghĩ, nếu Xuân Thảo còn tỉnh thì chắc gì tôi đã có diễm phúc sờ lồn nàng chứ nói chi mần tình nàng. Đang đắn đo, thì tay Xuân Thảo đã sờ mó ngay hạ bộ tôi, và vuốt xe. Chỉ bấy nhiêu đó thôi là tôi chấm dứt suy nghĩ, nhảy lên giường, cởi quần ra, chỉa con cu ngay bờ mu đang hấp hé chờ mong. Tôi ngó nhìn Xuân Thảo. Nhìn thấy nàng trần truồng, tôi mới hiểu rõ rõ tại sao tôi lại yêu nàng diết da như vậy dù mới lần đầu gặp nhau.
Xuân Thảo là một cô gái được kết đúc của dịu dàng, và sắc xảo. Cơ thể Xuân Thảo tỏa ra một mùi hương thơm của da thịt. Mùi thơm tự nhiên ấy lan tỏa khắp chung quanh, nửa mùi hương của hoa huệ, nửa của xạ hương.Hơi thở nhẹ nhàng, lúc thoảng lúc không. Cả cơ thể Thảo cũng theo nhịp thở mỏng manh ấy, nhẹ nhàng, yếu đuối. Nàng ta thật mỹ miều dù là trong lúc ngủ.
Tôi thúc dương vật tôi chậm rãi vào lồn Xuân Thảo. Cảm giác rần rật tích tụ tinh khí đã xuống tới cu tôi. Lần đầu tiên tôi làm tình với đàn bà, nên tiến vô được cửa lồn tôi thấy nao nức nôn nao lạ thường. Tôi nhích cu vao sâu thêm độ một tấc nữa thì như có một mảng da thịt chặn ngang. Tánh tôi hay liều, lỡ rồi là cán hết mức luôn, tôi nhích nhích cu cho đến thiệt gần, bậm môi thục cái rẹt vô trong luôn…Á…ứưú… Thảo ôm chặt lấy tôi, bờ mi nàng tuôn tuôn những giọt nước mắt trong suốt. Tôi kề sát bên má nàng, tay ôm chặt vào hông nàng mà tiếp tục thục đẩy. Tôi ru nàng, ‘Đừng khóc Thảo, đừng khóc nhe em, anh chỉ muốn giúp em hết bệnh thôi’ … Cứ thế tôi nói khẽ vào tai Thảo.
Cu tôi sau khi chọc thủng chiếc lưới da thịt đó đã đụng tới đáy tận cùng khiến tôi không dích thêm được nữa. Tôi cứ dí mạnh cu cà sát ngay tử cung của Xuân Thảo khiến cô ta ngây ngây dại dại… Ưúứ… Trời ơi đã quá…Thảo la to… lồn Thảo lại rung động mạnh. Thay vì lúc nãy, những ngón tay tôi bị đẩy đưa, lần này là con cu của tôi khiến nó tê tê dại dại. Chỉ sau vài cái lắc lư mạnh của Thảo, tôi đã chịu hết nổi và cu tôi sùi bọt mép ra…Ưuứứ…Cả tôi và Thảo rên to….Từ mé lồn Xuân Thảo, tôi dòm xuống thì thấy một dòng nước ba màu, ngầu ngầu, trắng sữa và đỏ máu. Tôi lấy khăn tay, lau lại vết tích ấy, tự nói với lòng:
– Cơn sướng của em, tình của anh, và trinh trắng của chúng ta…..
Cơn sướng vừa mới trôi qua thì ở những chỗ vết thương mới băng bó, do cử động mạnh nên bể ra, và máu lại trào ra như suối. Tôi tự cười bản thân mình:
‘mẹ kiếp, lúc đi kiểm tra sức khỏe thì báo cáo nói thiếu dinh dưỡng, mà sao suốt cả ngày, trào ra gần cả lít thế. Kiểu này chắc không biết sống đến ba mươi không nữa đây!!! Aáy dà dà!!!’.
Tôi nhăn mặt đau đớn.Dù năm nay chỉ 19 tuổi, đường đời tương lai còn dài, nhưng tôi chỉ ước mong trước ba mươi tuổi, sẽ đi chu du khắp năm châu bốn bể, mỗi nơi tôi đến, sẽ chơi độ chừng 2-3 con đĩ cho thỏa chí bình sinh. Nào là bệnh sida, gà, v.v tôi đéo có quan tâm. Tôi tin tưởng vào số mệnh. Tới số là ngồi trong nhà cũng khó sống, còn có thời thì dù cho trời xập xuống, mình vẫn sống an lành.
Đang suy nghĩ vẩn vơ về dòng đời thì bàn tay Xuân Thảo đặt lên đùi tôi vuốt ve. Nàng nói thỏ thẻ như chỉ để cho tôi nghe tôi:
– Chơi em nữa đi Cảnh…. Em…em thèm quá…ối….đụ em nữa đi….. hãy vắt cạn hết những giọt khí trong người em. Hãy hút hết cái âm tính 19 năm trời em đã ấp ủ….Hãy bẹp lồn em đi….em xin anh….địt em đi…địt em đi…..
Tôi ngó lên nhìn Thảo. Thấy cô ta còn đang say mê trong giấc mộng mị. Xuân Thảo trước đây một đêm mà tôi quen biết là một thiếu nữ đoan trang, thùy mị, và Xuân Thảo bây giờ tôi thấy là một người con gái dâm dục, tà mị, cuồng điên với nhục dục của xác thịt. Có lẽ đây là sự phát tác còn sót lại của chất thuốc hay là bản tánh thèm khát xác thịt của nàng chăng?? Tôi không biết. Nhưng tôi phát ghen khi nàng nhắc đến tên ‘Cảnh’. Tôi nâng Thảo ngồi dậy, để đùi nàng đè lên đùi tôi, tôi kề cà con cu đang ‘nửa sống nửa chết’ vào trong âm đạo của Thảo mà dập liên tục….
– Ứ…ứ…chết em….sướng quá Cảnh ơi….Cảnh…..Cảnh…anh làm em sướng quá, Cảnh ơi, em sắp ra… rồi…ối…Cảnh ơi…em ra nè…a a a… Chơi em nữa đi Cảnh…chơi cho đến lúc không còn một giọt khí nha!! Ưưư….Cảnh, Cảnh, á á…đã quá!!!