Tôi cũng cười vui:
– Ừ, thì cho nó giải trí cũng tốt thôi. Còn mày, con bồ mày đâu?
– Em đá đít nó lâu rồi. Lồn nó thúi quá, em hửi không nổi nên de rùi!!
Tôi cười lắc đầu. Thằng này thiệt tình, lồn thúi thì sức dầu thơm lên là được rùi. Làm nghề này, thằng nào thằng nấy cũng đéo có ‘sạch sẽ’ gì mà còn đòi hỏi này đòi hỏi nọ. Dòm đồng hồ, thấy đã 1 giờ sáng rồi. Tôi nói với Thắng:
– Ừ, thì mai mốt kiếm con khác thôi lo gì. Thôi mày về ngủ đi, sáng mai 8 giờ, theo tao gặp Đầu Rồng báo cáo sổ sách nữa.
– Ok, thôi gặp đại ca sau!!
7 giờ rưỡi hôm sau, Thắng và tôi đã đến vila của Đầu Rồng. Chờ gần nửa tiếng, người hầu mời chúng tôi lên bang công của biệt thự gặp Đầu Rồng. Đến nơi, thấy Đầu Rồng đang đánh bao cát. Cú đấm nào của hắn như búa tạ đấm vào bao cát. Bàn tay hắn cuồng cuộn bắp thịt, to lớn không thua những tay boxing quốc tế. Tập dợt độ chừng nửa tiếng, Đầu Rồng ngừng đánh, lấy chiếc ăn để trên đi văng gần đó rồi vẫy tay kêu chúng tôi lại gần. Hắn cười thân mật:
– Bọn bây đợi tao lâu rồi hả!
Thắng vội đáp thay lời tôi:
– Dạ không, bọn em cũng vừa mới đến!
Đầu Rồng gật gù ngồi xuống chiếc ghế gần đó, và kêu bọn tôi ngồi xuống. Người hầu lúc đó đã bưng lên ba ly cà phê nóng thơm phức. Đầu Rồng vừa nhâm nhi ly cà phê vừa ngó ra khu vườn. Khu vườn được trồng rất nhiều bông hoa đẹp và được cắt tỉa tốt nên cảnh vật nhìn rất thơ mộng. Đầu Rồng chép miệng hỏi:
– Mấy cái hộp nhảy dạo này ra sao rồi Hùng?
Tôi vừa nhâm nhi ly cà phê, và trả lời:
– Khá hơn tháng trước. Thâu nhập hơn 20 phần trăm tháng vừa rồi. Sổ sách đây, đại ca coi lại.
Thắng trình lên cuốn sổ thu nhập chi tiêu cho Đầu Rồng coi. Đầu Rồng cầm lấy cuốn sổ coi sơ qua, rồi để xuống.
– Có mày coi chừng dùm tao cũng yên tâm. Thắng mày về trước đi, còn Hùng mày ở lại với tao một lát.
Thắng vâng dạ rồi biến ngay. Gã này tuy không sợ trời, không sợ đất, nhưng đứng trước mặt Đầu Rồng, hắn như một con chuột trước con mèo, sợ sệt, cẩn thận từng lời nói, hành động làm tôi buồn cười thầm. Đầu Rồng đứng dựa vào ban công ngó nhìn về ánh bình minh, trầm ngâm nói với tôi:
– Mày có biết tại sao thế giới này luôn có hai mặt trắng đen không?
Tôi lắc đầu.
Đầu Rồng rút trong túi ra điếu xì gà bỏ trên môi, châm lửa hít hà vài hơi rồi nói:
– Cũng như điếu xì gà này. Dù biết rằng nó có nguy cơ tới tánh mạng, nhưng vẫn có người hút. Có người bắt chước người ta tập hút, có người tự hút lấy để tìm giây phút thoải mái. Hoặc có kẻ vì để giao thiệp với người hút thuốc nên phải hút. Vậy mày là loại người nào?
– Em thuộc loại người tìm thuốc để cho được thanh thản, bình tĩnh lại.
– Còn tao thì thuộc về loại người vì hoàn cảnh mà phải hút thuốc. Xã hội này cũng tương tự như vậy thôi, kẻ giỏi thì làm luật sư, bác sĩ, hoặc kỹ sư và có danh vọng, địa vị, tiền bạc trong xã hội. Còn những kẻ hèn kém, không đủ sức nuôi sống bản thân nên theo con đường phi pháp để kiếm sống. Đám người này đem mạng họ ra liều, vì đó là cái duy nhất mà họ có. Cũng có người mê tưởng những câu chuyện huyền thoại, đâu là gia nhập xã hội đen, đánh đâu thắng đó, oai phong anh hùng lắm, và thế là họ lao mình vào cái giấc mơ điên cuồng ấy. Cũng có loại người, bất cần đời, tẻ nhạt với cuộc sống chán chường, gò bó ấy và lao mình sống cuộc sống phiêu bạc, nay sống mai chết đó.
Rít lấy hơi thuốc nữa, Đầu Rồng thở dài:
– Lúc còn nhỏ, nhà tao nghèo lắm. Nghèo đến nỗi, cả gia đình, bố mẹ, và 3 thằng em trai tao phải sống trong túp lều nhỏ rách rưới trong xóm lao động. Tao hằng ngày phải đi lượm rác rưới, bán ve chai hoặc đi ăn xin để kiếm thêm tiền nuôi gia đình. Oâng già tao thì bệnh liệt giường, còn mẹ tao thì chịu không nỗi cảnh nghèo nàn ấy và bả bỏ đi theo trai. Tao là thằng lớn nhất trong nhà, nên phải lìu mình ra ngoài kiếm ăn. Hằng ngày, tao chịu biết bao lời sỉ vả, khinh khi, căm ghét hoặc thuơng hại để đổi được mấy đồng bạc lẻ tẻ, chỉ đủ mua hai ổ bánh mì hoặc gói mì gói tôm cua cho bốn cái miệng ăn. Những ngày đó, là chuỗi ngày không thấy tương lai, bữa no bữa đói, cố gắn sống cho qua ngày vậy thôi. Oâng già tao sau nửa năm bệnh hoạn đã chết đi. Tao dẫn dắt hai thằng em đi cướp một chiếc xuồng máy nhỏ và vượt biên qua đây. Đi hơn hai ngày thì xuồng hết xăng, lương thực cũng hết, bọn tao phải chịu đói rét hơn 3 ngày trời. Thằng út chịu không nổi…. Và… nó… đã chết đi. Để duy trì sự sống còn, tao đã phải…. phải ăn thịt đứa em ruột ấy để cầm cự hơi thở. Tao.. tao nhớ rõ cái miếng cắn đầu tiên vào xác thịt thằng em tao, ngoạm lấy miếng thịt lẫn máu tươi trên cái thân thể khô khốc của nó…..
Mắt Đầu Rồng đỏ hoen, sòng sọc đầy căm phẫn. Tay hắn nắm chặc lại nghiền nát điếu xì gà còn đỏ lửa tựa như không còn biết đến sức nóng của nó. Rồi, Đầu Rồng tiếp:
– Cuối cùng tao và thằng em còn lại cũng đến được bờ rồi đi tị nạn qua đây. Thằng em tao bị đả kích quá mạnh nên nó buông xuôi mọi chuyện. Nó tập hút xì ke, ma tuý để quên đi quá khứ và hiện tại. Rồi, một ngày, nó quá liều thuốc chích nên sùi bọt mép gần chết, may là đưa nó vô bệnh viện kịp lúc, nên qua khỏi thời kỳ nguy hiểm nhưng bị bất tỉnh. Bác sĩ đề nghị với tao, vì bộ não của nó dần dần bị hủy hoại và khả năng sống của nó như là một người cây, và hoặc tắt đi máy trợ dưỡng hay phải trả chi phí cho bệnh viện. Tao… thằng anh đã ăn thịt đứa em ruột, và gián tiếp tổn thương tới đứa còn lại, nên khiến nó tới nông nỗi này, làm sao đành lòng để nó chết, nhưng tao không có tiền…. Mày hiểu không, tao không có tiền!!!
Đầu Rồng hét to lên. Mắt hắn hoen lệ, đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn khóc. Đầu Rồng lấy hơi hít mạnh bình tĩnh ngồi xuống, kể tiếp:
– Tới nước đó, tao chỉ còn một cách là đi buôn xì ke. Tao phải kiếm nhiều tiền trong thời gian ngắn nhất. Tao lao vào xã hội đen, làm đủ mọi chuyện từ đâm chém, giết mướn tới bán xì ke, hy vọng hoặc có đủ tiền cầm hơi đứa em ngày nào hay ngày đó, hoặc là tao chết trước nó để khỏi lòng nhìn đứa em này chết. Mày tưởng tao anh hùng lắm hả, không đâu mày ạ, để được như ngày nay, tao đã không chừa thủ đoạn nào cả, từ o bế các đại ca, tới dèm pha tình cảm của các bang hội, rồi bán đứng người đại ca của tao, người đã từng đỡ cho tao phát đạn sinh tử. Tất cả cũng chỉ vì tiền, vì tiền thôi mày hiểu không? Nhưng, nhưng… đúng là quả báo, thằng em tao bị trở cơn đau tim tối hôm qua và…. qua đời rồi.
Đầu Rồng gục xuống bàn khóc mãi. Tôi không thể ngờ một kẻ đại ca sắt máu, giết người chớp nhoán, với thủ đoạn dã man với kẻ địch lại là một kẻ tình thâm như vậy.
– Tại sao? Tại sao vậy!, Đầu Rồng rống to, Tại sao kẻ chết không phải là tao, là kẻ đã làm bao chuyện thương thiên hại lý, tại sao?
Một lát sau, khi đã trở lại bình tĩnh, Đầu Rồng dòm lấy tôi rồi nói:
– Mày có biết tại sao tao kể mày nghe chuyện đời của tao không?
Tôi lại lắc đầu.
– Làm đại ca trong xã hội đen không phải là dễ, mà cầm đầu một xã đoàn chuyên giết người, bán xì ke bạch phiến lại còn khó gấp ngàn lần. Tranh đấu, chiếm đoạt ngôi vị là chuyện đương nhiên. Tao đã già rồi nên sớm muộn cũng có người khác lên thôi. Nhưng tao không muốn người đó là mày hiểu không Hùng? Cuộc đời tao là thí dụ cho mày thấy rồi. Tuy mày không có hoàn cảnh như tao, nhưng những thủ đoạn dơ dáy, bẩn thỉu, tương tự như tao đã từng làm, và dù lòng không muốn làm nhưng rồi cuối cùng mày cũng bị ép mà làm. Luật trò chơi vốn đã là như vậy rồi. Ngay từ lúc tao gặp mày, tao biết mày là loại người hút thuốc chỉ để cho thoải mái thôi. Mày vốn không nên gia nhập nghề này.
Đầu Rồng rút trong túi ra một tấm chi phiếu $500 ngàn đồng, rồi nói:
– Coi như tao nghĩ tốt cho mày, hoặc là vì tao lo xa sợ mày giật chỗ ngồi của tao, số tiền này mày cầm lấy, kiếm một cơ sở nào làm ăn chân chính đi. Tao có thể bảo đảm với mày, ngày nào tao còn ngồi chỗ Đầu Rồng, quyết không thằng nào động đến mày. Mày tự suy nghĩ đi nhé Hùng!
Đầu Rồng vỗ vai tôi rồi đi khỏi. Chung quy, từ sáng tới giờ, chỉ có Đầu Rồng nói và tôi lắng nghe nhiều hơn là đáp lại. Rút điếu thuốc bỏ trên bờ môi, tôi bật lửa rít và hơi, tôi hút để thả lỏng cơ thể. Bên tai tôi còn văng vẳng hai câu của Đầu Rồng
‘Tuy mày không có hoàn cảnh như tao, nhưng những thủ đoạn dơ dáy, bẩn thỉu, dù lòng không muốn làm nhưng rồi cuối cùng mày cũng bị ép mà làm. Luật trò chơi vốn đã là như vậy rồi.’
Tôi gật gù dập tắt điếu thuốc ra về. Tôi chỉ là người hút thuốc để thoải mái thôi, nay khi đã hút rồi, con người vốn trở lại bình thường, tôi không cần nó nữa. Và tôi từ giã xã hội đen……
Ngày 15/09/03,
Trang thứ tư của bạn trai,
Con gái thật là nhõng nhẽo, nhật ký ạ. Cô bạn gái tôi thật lắm trò nhiều chuyện. Hôm nay, tôi đến đón cô ta tan sở, rủi đường kẹt xe, nên tôi đến trễ 10 phút. Aáy là cô ta giận tôi nguyên cả buổi. Mặc tôi xin lỗi mãi, cô ta vẫn giận tôi, đổ cho tôi là có người con gái khác ở ngoài nên bỏ quên cô ta. Nhưng nhật ký ơi, tôi nào có dám chơi trò bắt cá hai tay. Một em tôi còn lo không nổi nói chi là hai cô? Tôi cười, và lặng thinh thì em ấy lại khóc, nói là tôi không còn lo cho cô ta nữa, ỉ ôi sướt mướt, làm tôi mủi lòng. Thề thốt ngàn vạn lời, và lấy bọc bông hồng 99 nụ đằng sau lưng xe ra tặng cô gái ấy, và dỗ dành mãi cô mới tươi cười trở lại. Phiền phức quá!
Ôi, tôi như một con thiêu thân lao mình vào đống lửa. Dù biết mình là con ruồi muỗi trong mạng lưới nhện, đợi chờ con nhện cái đến nuốt tôi vào bụng nhưng tôi vẫn hãnh diện để làm con mồi ấy. Túi tiền mới lãnh lương cuối tháng nay xẹp hơn phân nữa, vì phải lo mua cho em quần áo, chưng diện phấn son, nước hoa đắt tiền. Oâi, tình yêu là thế đấy nhật ký ạ, có lúc ngọt ngào tựa biển dâu, lúc cay đắng như trái mướp, lúc méo xẹo vì trả bill thẻ tín dụng. Tình yêu và cuộc sống của người thời nay là như vậy đó!
o O o