VN88 VN88

Cùng xây ước mộng

Hắn ráo riết viết bài, làm thơ ngày đêm không biết mệt. Càng viết văn, càng sáng tác thơ hắn càng hăng đôi lúc quên ăn, quên ngủ và quên cả mọi sự diễn ra chung quanh. Từng đêm và từng đêm hắn phải cần đến ba bốn ly cà phê đen nóng đậm đặc, đôi ba gói thuốc lá để đánh thức giác quan, trí óc tươi tỉnh tạo nguồn hứng giao duyên nàng Thơ, nàng Văn lúc nào cũng rập rờn, âu yếm, vuốt ve hắn. Vợ hắn chẳng bao giờ dám bước chân vào căn phòng ngột ngạt mịt mù khói thuốc. Nếu muốn gì là vợ hắn cứ đứng ngoài nói vọng vào. Thì giờ là vàng ngọc. Đâu thể chần chờ để rồi không hoàn thành kịp cho sự nghiệp lớn. Viết xong là hắn còn phải tốn công sức bỏ ra bao nhiêu là thời gian rị mọ nắn nót chép tay ra giấy hằng chục bản mang ra bưu điện gởi bảo đảm đi cho nhiều tờ báo. Ngoài giờ đi làm về, thì giờ còn lại là đọc và viết.
Bây giờ hắn đi đâu là trên tay kè kè tờ báo chợ có đăng bài thơ, mấy trang bản thảo đang viết dỡ dang chi chít chữ nguệch ngoặc, gạch gạch bỏ bỏ, xóa tới xóa lui tèm hem, kèm đôi quyển sách kẹp chặt giữ bên nách. Tuy không phải là dân cận thị, nhưng khuôn mặt gầy nhom của hắn lúc nào cũng chễm chệ đôi kính trắng, gọng mạ vàng trông rất ư là trí thức. Nói năng phải chững chạc, văn vẻ, lý luận đâu ra đó, câu cú đầy đủ chủ từ, động từ, túc từ. Quần áo phải sạch, ủi là thẳng nếp đàng hoàng. Nhà văn, nhà thơ là phải như thế. Đâu như mấy ông nhà văn, nhà thơ nào đó lúc nào áo quần cũng lê thê lếch thếch, tóc tai bù xù, nghèo rách mồng tơi như vợ hắn nói. Nhà văn, nhà thơ là phải dính liền với sách vở, với báo chí, với văn chương chữ nghĩa, với cây bút, tập bản thảo… mới đáng được gọi là giới trí thức. Đối với hắn, giới trí thức là thành phần cốt cán của đất nước, dân tộc, là kẻ sĩ, là sĩ phu, là kẻ ăn trên ngồi trước, là người hướng dẫn tư tưởng, dư luận, quan điểm quần chúng…to tát và ghê gớm như thế đấy. Đâu phải là kẻ tầm thường.
Vậy mà vợ hắn cứ luôn chọc quê, chế giễu phũ nhận tài năng siêu việt của hắn. Gặp ai là hắn thích trao đổi danh thiếp cá nhân ghi rõ ràng bút danh Tú Lang Thang – Nhà Văn – Nhà Thơ – địa chỉ – số điện thoại. Giờ hắn đang thích người khác mỗi khi gặp hắn nên gọi hắn là Nhà Văn, Nhà Thơ Tú Lang Thang hơn là gọi bằng cái tên cúng cơm, tên trong giấy khai sanh vô danh tiểu tốt mà cha mẹ hắn đã đặt cho hắn lúc vừa lọt lòng.
Thường thì cứ mỗi sáng chúa nhật hắn thích có mặt tại các quán cà phê quen thuộc trong thành phố. Hắn cũng có lắm bạn cà phê tán dóc trong những giờ phút thư giản ấy. Hắn luôn khoe đứa con tinh thần đang chễm chệ có mặt trong tờ báo chợ. Hắn thích tặng báo có đăng bài thơ cho những ai ngưỡng mộ tài năng đang lên của hắn.

Được dịp là hắn ngâm nga bài thơ đã đăng báo nhừ nhuyễn đến tả tơi, rồi bô bô thuyết giảng mộng lớn, mộng con đang ôm ấp không biết mệt, không bao giờ chán. Bạn bè cười cợt tâng bốc lấy lòng để có được những chầu cà phê miễn phí. Mặc dầu tiền bạc có khan hiếm thật đó, nhưng hắn không nề hà chi trả những ly cà phê, gói thuốc lá đầy tình nghĩa biết người biết ta của đám bạn chầu rìa.
Hắn cảm thấy khoái, khoái lắm, vui và yêu đời một cách chi lạ. Một hôm hắn được qưới nhân phù trợ. Một người bạn cũ đã xa nhau lâu lắm rồi, đột nhiên anh ta xuất hiện tại quán cà phê trong buổi sáng chúa nhật. Lâu ngày gặp nhau tay bắt mặt mừng rôm rả. Cơ hội đến là hắn tuôn ra hết thân thế, sự nghiệp, mộng lớn, mộng con ấp ủ từ lâu cho người bạn chí thân nghe cốt để bạn có thể bị ớn lạnh tài năng siêu việt đang lên của hắn. Say sưa kể lể ngọn nguồn bất tận trong chiều thích thú, cuối cùng hắn than thở nghe cũng mủi lòng, như có ý trách móc thân phận : – Nói mà nghe hơn hai năm nay tớ viết lách bao nhiêu là thơ, là văn, gởi đi không biết bao nhiêu là tờ báo và cũng không biết bao nhiêu lần như thế… rồi cứ chờ dài cổ ra. Thế mà không hiểu sao họ chẳng chịu đăng bài của tớ. Ức thiệt. Mấy ông làm báo bây giờ chảnh lắm, khinh người lên mặt đếch chịu được. Tớ mà làm chủ nhiệm, chủ bút hả, là tớ cho bài vở đi láng hết.
Nghe thật não lòng, người bạn thắc mắc hỏi hắn :
– Vậy chứ anh gởi bài bằng cách nào ?
– Bài viết xong, tớ chép tay lại sạch sẽ đem gởi bảo đảm qua bưu điện cho họ, chứ không lẽ mang đến giao tận tay. Phải tốn bao nhiêu là cước phí bưu điện.
Người bạn gật gù mỉm cười :
– Chẳng được gì cả cũng phải. Anh phải sử dụng computer gởi bài qua email, bằng CD, diskette, USB… thì may ra. Tôi nói ‘’ may ra’’ mà thôi đấy nhé. Anh phải biết rằng không ai có thì giờ ngồi đánh máy bài của anh đâu, cho dù bài có đặc sắc tuyệt cú mèo và cần thiết đến mấy đi nữa, họ cũng vứt ngay vào sọt rác cho đở nhọc công. Họ cũng chả thèm đọc bài viết tay của anh đâu, anh đừng có mơ… – Hả ? Anh nói sao ? Vậy là bao nhiêu tác phẩm giá trị của tớ từ trước đến nay đều nằm phơi mình trong giỏ rác ấy à ? Đâu tệ đến nỗi như anh nói.
– Chứ gì nữa. Thời đại vi tính phải ứng dụng kịp thời. Lẹt đẹt như anh chỉ là dã tràng xe cát. Hơn nữa, anh phải nghĩ đến việc dành ưu tiên cho bè phái, phe đảng, thân thiết của họ chứ, hoặc có thể còn phải trả bằng tiền để cậy đăng, hoặc ủng hộ, hoặc mua báo dài hạn…chứ khơi khơi xuất hiện đột ngột kiểu như anh, đến tết công-gô cũng hoài công thôi ông bạn của mình ơi !
Còn gì để mà than với thở.

Nghe những lời chân tình của người bạn, hắn mới hiểu ra cái yếu kém của mình từ hai năm qua. Thôi thì muốn thành danh, muốn làm nên sự nghiệp lớn phải có computer và học cách sử dụng. Hắn chép miệng thở dài ngao ngán. Sao rắc rối thế nhỉ ! Ngày xưa, mấy ông Nguyễn Du, Khái Hưng, Nhất Linh… đâu cần gì vi tính. Thôi thì ăn theo thuở, ở theo thì vậy. Phải tốn thêm những số tiền lớn. Bấy lâu nay đã phải tốn biết bao nhiêu là tiền cho sự nghiệp rồi ? Còn phải bỏ ra một thời gian dài học cách sử dụng vi tính. Cũng đến mệt mỏi và phải kiên nhẫn ghê gớm lắm đây. Tiền bạc thì chẳng mấy khấm khá trong đời sống vợ chồng của hắn. Cưới nhau ba bốn năm gì rồi mà hai vợ chồng vẫn chưa có mụn con nào. Từ lúc đam mê xây mộng lớn, mộng con thời gian sống cho vợ gần như thưa dần đến như vắng bóng. Hằng đêm hắn bận miệt mài với cây viết, tập bản thảo, cuốn sách, tờ báo…hắn chỉ vào giường ngã lưng được vài tiếng là thức dậy đi làm ngay. Suốt ngày cứ ngáp ngắn, ngáp dài. Cơ thể luôn uể oải. Đầu óc chẳng có giây phút thoải mái, vì cứ luôn suy nghĩ đến những gì để viết, tìm cảm hứng để nắm bắt những câu thơ đắc ý. Vợ hắn thường xuyên càu nhàu, cằn nhằn, cẳn nhẳn, thỉnh thoảng đôi co lớn tiếng với hắn, còn có ý muốn chia tay hắn, cũng vì hắn quên vợ mình đang ở bên cạnh. Thu nhâp hai vợ chồng hằng tháng để có chi tiêu chẳng mấy dư ra. Vợ hắn thường so bì những gia đình khác, chồng làm hai ba công việc có thêm tiền chi phí cho đời sống gia đình. Thường vợ hắn khuyến khích hắn tìm việc làm thêm, nhưng hắn cứ ì èo than mệt, Làm nhiều, lao động quá mức là tiêu tùng sớm. Có nhiêu ăn nhiều, có ít ăn ít là lý tưởng nhất. Được cái là vợ hắn biết cần kiệm tối đa, đôi lúc có dư ra chút it gởi ngân hàng tích cốc phòng cơ, nhưng chẳng được là bao. Vợ hắn đòi đi làm thêm job phụ trong giờ ban đêm nhưng hắn cản, vì không ai lo cơm nước, công việc nhà. Hắn cũng chẳng thích vợ đi đêm đi ngày, lỡ ra vấp phải chuyện gì đó, có ai quyến rũ nào ai biết trước là không thể được.

Tiền bạc trong gia đình do vợ hắn nắm chặt hầu bao, kể cả trương mục ngân hàng. Chi tiêu gì ngoài chi phí thường xuyên gia đình phải có sự đồng ý của nội tướng. Thời gian gần đây hắn phải tìm cách lươn lẹo, bịa ra bao nhiêu là lý do chính, lý do phụ để có được khoản tiền riêng đáp ứng nhu cầu đam mê. Hắn mong đợi ngày nào đó, bài vở được đăng báo là hắn sẽ có tiền, khi ấy cũng chả cần gì đến đồng lương.
Trọn tháng nay hắn nài nỉ vợ chi tiền mua computer để có phương tiện thực hiện giấc mộng lớn. Phải biết kiên nhẫn, biết nịnh đầm, biết dựng chuyện, có lý, vợ hắn mới chấp nhận chi tiền cho mà mua. Khổ sở đến như thế. Hắn biết, nhưng phải tự chế cũng vì sự nghiệp đang theo đuổi của hắn.
Một buổi sáng đẹp trời, hắn lái xe đến cửa hàng chọn mua máy. Gần nửa ngày trời hì hục, đi tới đi lui, rờ mó, ngắm nghía, hỏi han mà hắn chưa chọn được chiếc máy nào vừa ý. Mọi sự đều mới lạ với hắn. Đến khi mang được computer về nhà trời đã tối. Từ đêm đó trở đi hắn mệt mỏi, khốn đốn điên cả cái đầu trước ‘’khối sắt có linh hồn’’ này. Cứ tưởng là dễ ăn lắm sao ! Dù sao hắn vẫn tự nhủ thầm, người ta làm được, mình ắt phải làm được. Bỏ tiền ra thuê người hướng dẫn là chuyện hắn không dám nghĩ đến cũng vì đồng tiền rất hạn chế trong tay đối với cô vợ quá khắt khe của hắn.
Gần trọn năm trời hắn mới biết cách sử dụng một số căn bản trên chiếc máy computer cũng là vừa lúc hắn ngã bệnh nặng.
Hắn bị kiệt sức trầm trọng, người cứ rạc đi gầy nhom. Khuôn mặt hốc hác như người vừa ốm dậy vì luôn thức trắng đêm, vì uống nhiều cà phê đen đậm và từng điếu thuốc lá hít khói liên tục. Thức để mãi mê gỏ bàn phiếm cho bài mới. Lúc này hắn viết bài liên tục. Thức để đánh máy và nhuận sắc lại các bài đã có từ trước save vào máy, gởi bài cho các báo qua email. Không những thế, hắn đang khởi sự viết truyện dài, viết hồi ký. Thức để say sưa tìm tòi, học hỏi thêm cách sử dụng máy. Thức để đọc biết bao nhiêu là bài vở trên net. Ôi thôi ! cả một khối lượng khổng lồ chữ nghĩa, hình ảnh, không thiếu một thứ gì trên màn ảnh ảo. Hắn thích thú đọc và ngắm say sưa, đọc đến phờ người ra mà chẳng bao giờ hết.
Hắn cứ nghĩ như thế này thì cũng chả cần gì phải mua sách, mua báo tốn tiền. Thì giờ không bao giờ đủ cho hắn mỗi ngày.
Bao đam mê cứ bủa vây dồn dập, hối thúc hắn. Mỗi ngày hắn mỗi truy cập, phát hiện ra vô số điều mới lạ trên màn ảnh ảo thật kỳ diệu, thú vị và hấp dẫn vô cùng. Có những cái từ lâu hắn ao ước thèm muốn ghê gớm nhưng chẳng bao giờ có được. Bây giờ trên màn ảnh ảo kia có đủ cả, chỉ sợ không đủ thì giờ, không đủ công sức để hưởng thụ mà thôi. Hắn trở nên ghiền và ham thích internet một cách kỳ lạ.

Thế là hắn càng yêu say đắm nàng PC của hắn để rồi hắn như quên hẳn cô vợ vừa trẻ vừa đẹp nõn nà mơn mỡn bằng xương bằng thịt đã cưới nhau mấy năm nay, đêm đêm lạnh lùng chiếc bóng trên chiếc giường cô đơn luôn ước có được một mụn con để ẳm bồng. Cứ thế hắn lao mình phóng tới trong nổi đam mê như người đang trong cơn ghiền ma túy. Cứ thế, sức khỏe hắn ngày mỗi kiệt. Đi khám, bác sĩ bảo hắn bị nám hai lá phổi trầm trọng. Nếu không chữa trị ngay, có thể trở thành lao chỉ còn chờ ngày chết. Bác sĩ khuyên hắn ăn uống nghỉ ngơi điều độ, không thức đêm, bớt cà phê thuốc lá, không suy nghĩ vẩn vơ. Vợ hắn luôn tỏ dấu bất bình về nếp sinh hoạt hằng ngày của hắn từ khi hắn khởi sự xây mộng. Bây giờ có thêm cái PC bên cạnh, vợ hắn càng lồng lộn ghen tức. Chồng gì coi computer còn hơn vợ. Lúc nào cũng ôm cái máy không rời một phút. Việc nhà, vợ con…tất cả chẳng hề để mắt đến, cứ phớt lờ tỉnh bơ. Nào ai mà chịu nổi.
Cứ mãi mê không nghe, vợ hắn sẽ giao nhà mà ở một mình thì đừng có trách. Lúc sau này trong gia đình thường có sự bất hòa giữa hai người. Từng đêm vợ hắn nhắc chừng hắn phải uống thuốc, đi ngủ sớm giữ sức khỏe. Chuyện văn chương chữ nghĩa thơ phú, mộng lớn, mộng con tào lao thiên địa gì đó hãy dẹp nó qua một bên cho yên chuyện. Lúc nào vợ hắn cũng dọa nếu hắn không nghe, không còn yêu thương nhau thì đường ai nấy đi, chứ sống như thế này vợ chồng không hợp ý, không chăm sóc, không vun vén tình cảm cho nhau thì đâu còn gì là hạnh phúc.
Những ngày đầu hắn vâng lời bác sĩ, vâng lời vợ răm rắp. Hắn cũng biết sợ lắm. Sợ bị lao phổi là đời sẽ tàn, chết non. Sợ vợ hắn chán bỏ đi lấy chồng khác, đời hắn lại càng khổ hơn. Vợ hắn cũng đâu đến nổi xấu gái. Nàng một cô gái có học, có sắc, duyên dáng, nết na đâu thua gì ai. Sợ, nên hắn quyết định đi ngủ sớm, giảm cà phê, thuốc lá, không suy nghĩ vẩn vơ, uống thuốc đúng giờ giấc, cố quên bớt đi những đam mê, siêng năng tập thể dục để phục hồi sức khỏe.

VN88

Viết một bình luận