Cái lều của tôi nằm khiêm nhượng dưới gốc một cây thông. Cây thông gió thổi kêu vi vu ngày đêm, nghe có lúc nhộn nhịp thật vui nhưng cũng có lúc nghe buồn não ruôt.
Tôi cố gắng sơn phết , trang hoàng túp lều bằng những áng thơ ngây ngô . Những áng thơ tôi dán lên những liếp vách trông thấy mà thương , chúng gầy gò, ốm yếu, nghèo nàn , đôi lúc tôi cảm thấy ngượng với bàng dân thiên hạ . Nhưng nghĩ lại rồi tự nhủ với mình “ Họ biết mình mô tê mà ngại chi “ . Và nhất là tôi có cái số may, ngay từ những ngày đầu tiên, có một bóng hồng trẻ, đẹp luôn bên cạnh tôi , khuyến khích, giúp tôi một bàn tay :
– Cố lên Dzị . Nhà Dzị rồi sẽ đẹp thôi .
Tôi thầm cám ơn cái cô bé Sinh Ngôn ấy . Chả biết cô bé giờ ở đâu sau cơn bão năm nào. Cơn bão phát sinh từ một cơn địa chấn cực mạnh của Satăng dâm uế. Cơn bão thổi dọc bờ biển Florida ngược về phía Tây Bắc , xóm của chúng tôi bị ảnh hưởng nặng nề . Một số bóng ảo đã phiêu bạt, dấu hiệu của sự ghé mắt của thượng đế trên lầm lỗi của loài người và như con dân Do Thái xưa, lưu lạc mười phương . Chùm Ngao, Sinh Ngôn đã ra đi từ ngày ấy . Xóm lại vắng thêm những lão tiên ông một thời vang bóng . Tôi vuốt mặt buồn xo :…
“những người muôn năm trước
hồn ở đâu bây giờ !?”
Một phút nản lòng tưởng là mọi chuyện rồi sẽ qua đi, nhưng dấu ấn đã muôn đời không phai, như vết thẹo để lại trên da, đã đôi lần nhắc nhớ nỗi buồn . Những người còn lại, co cụm bên nhau mà sống, mà hát “hận Đồ Bàn” : Người xưa đâu …
Lão xã trưởng thì chỉ thích vân du tứ hải, đôi khi bỏ xóm đi biền biệt . Tôi đã dăm lần, bẩy lượt khăn gói lên đường đi tìm lão , kéo lão về để lo đại sự , nhưng cũng đành thúc thủ mà phó thác cho ông trời . Ai bảo ông trời cho lão ta có cái học uyên thâm, có nhiều tài năng xuất chúng, hơn người . Tôi ngưỡng mộ lão mọi điều, duy có một điều tới giờ này tôi vẫn cứ cười thầm là lão đã có một lúc tưởng tôi là Áo lụa Hà Tây, người con gái bé bỏng, nhu mì của lão . Tôi nghiệm ra một điều : trong xóm ảo, ngay cã xã trưởng cũng mù tịt về cư dân của mình.
Cô Phù là người có phần lo lắng cho xóm nhiều nhất, ngay cả lúc này cũng thế dù cô đã về hiu rồi . Tôi nhớ đã có lần nào đó tôi ước mình là “Thượng Đế” để xoa dịu nỗi buồn Phù cô, nhưng tôi đã chả xoa được, mà đôi khi lại khuấy nỗi buồn cô đông đặc . Tôi mãi giận mình .
Có những chiều ngồi trong túp lều của mình, chống cằm nhìn ra ngoài, nhìn những làn khói toả mông lung, tôi nhận ra mình cô đơn chi lạ, đã đến lúc phải đi tìm lại cái “nửa mình” đã thất lạc từ muôn năm trước rồi đây . Tôi uể oải bước ra khỏi căn lều, tiếng thông reo như mời gọi, như thúc dục , tôi lững thức bước đi về hướng mặt trời lặn . Hoàng hôn thật đẹp, những tia sáng yếu ớt của một ngày còn phớt nhẹ trên những bông cúc trắng vườn ai . Tôi ngẩn người, say mê ngắm vườn hoa. Vài chú bướm vàng nhởn nhơ bay, những bông hoa cúc vẫn lạnh lùng, vẫn ung dung cùng chúng bạn, vui hát, nhảy múa khi những đợt gío nhẹ lướt qua . Tôi mê man trong cảnh sắc ấy mãi cho đến khi bừng tỉnh , mới chợt nhận ra mình đang đứng giữa rừng hoa, những bông hoa rất đẹp được chau chuốt, chăm nom rất kỹ lưỡng bởi một bàn tay nghệ nhân điêu luyện . Người chủ vườn hoa này nhất định là người tài hoa, phong lưu, đài các .
Có tiếng ai hát nho nhỏ ở trong nhà : Người ơi ! Một chiều nắng tơ vàng hiền hoà, hồn có mơ xa … Tôi nói vọng vào :
– Vườn hoa tuyệt quá , cho tôi đứng ngắm một chút nha . – Cứ thự nhiên .
Ôi giọng nói ai mà ngọt quá đi. Ngọt hơn mía lùi ở cái xóm Ngả ba Ông Tạ ngày xưa của tôi . Giọng nói mà đã bao năm , dù thăng trầm mấy độ, mà tôi vẫn còn giữ ở trong tim, vẫn còn ấp ủ nồng nàn. Gịong nói, giọng hát ôi sao mà quen thế . Tôi tò mò hé nhìn vào bên trong , một bóng dáng mảnh mai đang đứng trước gương chải tóc. Mái tóc mượt mà, chảy dài trên bờ vai thon nhỏ . Có phải người xưa không , Cỏ Úa năm nào đã tưởng chìm vào lãng quên ? Nhưng không phải. Tôi thẫn thờ qua từng câu chuyện với nàng . Duyên dáng ơi là …Từ đó tôi ngẩn ngơ như người mất hồn, tôi vui khi trò chuyện với nàng , tôi buồn khi bắt gặp nàng thân mật với người ta , tôi mất ngủ hằng đêm, người gầy đi, hốc hác …Tôi đi bác sĩ, bác sĩ bảo tôi thiếu dinh dưỡng , mất ký quá nhiều, cần nghỉ ngơi, bồi bổ cơ thể lại . Nếu không có thể sinh bệnh , sẽ rất phiền . Đúng là tôi đã quên ăn , quên ngủ nhiều ngày rồi .
Cái vườn hoa ấy là vườn hoa Tao Đàn của tam tiên cô : Hà Tiên Cô, Hoang Tiên Cô và Giang Tiên Cô . Ba đoá hoa rực rỡ, tài sắc vẹn toàn, cầm kỳ thi hoạ đều tuyệt vời . Mỗi tiên cô mộĩ vẻ riêng biệt, ai cũng làm tôi ngây ngất thán phục . Hoang Tiên Cô thì biết tôi tương tư rồi nên hay đùa dỡn tôi hoài :
– Muốn gì thì hối lộ cho bổn tiên cô một gói khô bò , mọi chuyện sẽ xong ngay
– Sao ? Một hũ me ngào là có một buổi hẹn hò vui vẻ …
Đại khái là những lời ngộ nghĩnh như vậy . Nhưng giời ơi, tôi đi tìm hết mấy chục cái chợ Mỹ ở đây mà vẫn không tìm ra khô bò và me ngào , nên cứ tức hùi hụi . Miết rồi tương tư cũng mãi chỉ là tương tư . Ấy thế mà cũng có vài phen sóng to gío lớn, sét nổ trong rừng hoang khi những nghi hoặc khoác áo từ đâu lù lù tới, bao trùm chúng tôi, quật chúng tôi túi bụi, không đường chống đỡ . Những giao du từ hôm đó gián đoạn . Tôi thất tình bỏ xóm đăng vào quân đội đánh Iraq . Ơ Iraq tôi thật sự đã xa xóm ảo, vì an ninh tôi chớ hề dám ghé quán cà phê internet lần nào, dù nhớ nàng, nhớ bao người thân trong xóm biết nhường nào . Ngày vui qua mau, tôi lầm lũi ngày đêm bên bờ ranh của sự sống chết . Hôm qua mới nghe tin bom xăng nổ , giết chết mấy chục con người, hôm nay chưa mở mắt ra đã nghe ôm bom cảm tử lao vào chỗ đông người . Chiến tranh đã cướp mất cả hồn thơ mơ mộng của tôi rồi .Tôi quên mất cà tôi nơi chiến trường . Con người và cuộc đời luôn như là xung khắc, chẳng thuận chiều ý nhau . Bể khổ là đây chăng ?
Rồi ngày tôi trở về tìm lại xóm xưa . Xóm xưa giờ đã thay đổi rất nhiều . Bóng nàng đã khuất nẻo xa . Vườn hoa của Tam tiên cô giờ sao xơ xác, không người trông coi, chăm bón . Tôi đứng nhìn mà lòng quặn thắt, đau thương .Bóng dáng một Niệm Hương thỉnh thoảng ra vào . Có phải lòng ai còn vương vấn ? Hay cũng chỉ là một đóm tàn trên vùng ký ức đã cạn khô ? Tôi muốn nâng chiếc quạt lên để khơi lại một chút ấm của lò sưởi năm xưa, khi cuối đường chân đã mỏi, tay đã rung . Mà nào có được đâu …
Tôi lại như một bóng ma thất thểu trong xóm ảo đơn độc một mình .
“Những người muôn năm trước
hồn ở đâu bây giờ ! ?”
(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)