-Chào chị, tôi xin tự giới thiệu là Giám đốc Văn phòng Môi giới Tơ Hồng.
Vâng. Tôi có đọc qua hồ sơ đăng nạp tìm chồng nước ngoài của chị. Trường hợp của chị hơi “căng” đấy. Chị đã ngoài 50, đã có gia đình và đã ly dị, trình độ học vấn lại mới hết lớp Nhất trường làng, còn nhan sắc… hơi dưới trung bình, “gay” đấy chứ không phải nói ngoa đâu. Chị à, hầu hết qúy cô kiếm chồng nước ngoài, tuổi từ 18 đến 25 là tối đa, dịch vụ cho là… già lắm rồi. Thế chị muốn tìm chồng ở nước nào nó có giá biểu liệt kê hết rồi.
Cô Cún- tên gọi cô gái thân thương của người miền Bắc. Nhìn viên Giám đốc Võ Thành Đệ vẻ mặt hơi bẻn lẽn, ngượng ngùng đầy mặc cảm vì số tuổi lăm le 52 có vài đứa hơi khiếm nhả gọi cô Cún bằng cụ. Thưa cụ ạ. Nhan sắc nàng cũng không đến nỗi nào, nhưng ngặt vì thằng chồng cũ nó dầy dò, táy máy ngày đêm…, thêm các đứa con nó phá của; rồi lại ngồi bán bún nước Lèo ở chợ An Đông thời gian dài hơn 20 năm, ngồi nhiều ít hoạt động nên người nó xổ xề như thế chớ biết làm sao? Tuổi của Cún là tuổi hồi xuân, tuổi cần đàn ông ấp ủ. Đầu óc Cún mơ tưởng sẵn sàng đánh đổi để tìm tấm thân Việt kiều, chí tâm với tinh thần vọng ngoại hợp lệ. Nàng không thể chịu nổi cô đơn đang gặm nhắm, ray rức nàng ngày đêm.
Đã bước tới Văn phòng dịch vụ Môi giới phải theo đến cùng.
Cún nhìn Võ Thành Đệ với ánh mắt van xin:
-Thưa anh Giám đốc, xin cố giúp cho tốn kém bao nhiêu cũng xin trang trải. Tôi chỉ muốn lấy chồng bên Úc thôi ạ.
Vâng anh kiếm giùm người có trình độ ăn học, có tấm chân tình yêu thương vợ, tôi sẵn sàng sang bán hết tài sản vốn liếng để về nhà chồng bên xứ người.
-Úi dào!, tưởng kiếm chồng ở gần như Lào, Campuchia thì còn dễ, chứ Mỹ, Úc… các quốc gia tiên tiến hơi khó đấy. Chị đã biết phần đông Việt kiều về Việt Nam kiếm vợ nhí, đào nhí còn thơm như mít, “cái ấy chưa khui” kinh nghiệm lâu năm trong nghề, chớ ai đâu muốn tìm người lớn tuổi. Nhưng… nếu chị chịu chi xuất khấm khá chút, thì dịch vụ Văn phòng Môi giới của chúng tôi sẽ vấn kế cố gắng tối đa dàn xếùp khéo léo giúp chị. Tôi tạm thông báo giá biểu của chúng tôi trong trường hợp thông thường như sau: Kampuchia, Lào là 10.000 đô la. Thái Lan, Trung quốc, Mã Lai = 12.000. Đài Loan, Nam Hàn, Singapore = 15.000 đô. Nhật và Úc 25.000 đô. Châu Âu 30.000 đô. Còn Hoa kỳ là 40.000 đô. (Đoạn văn copy ý của Paris by Night)
-Riêng trường hợp của chị hơi căng, nên tôi tạm tính chung 40.000 đô, chị ứng trả trước 20.000, tiền còn lại sẽ giao đủ trước ngày lấy Passport xuất cảnh. Chị đồng ý không?
Cô Cún thoáng nghĩ đến số tiền nàng đã chắt chiu từ trước, kèm số tiền có thể kiếm được nào sang xạp bán bún rêu, và ngôi nhà đang ở tổng cộng vượt trội trên 50.000, nhưng Cún là giới buôn bán, tánh hay mặc cả kỳ kèo bớt một thêm hai. Cuối cùng ngả giá 35.000 đô. Nàng còn trang trải sửa sắc đẹp do Giám đốc Đệ giới thiệu thẩm mỹ viện Thắm để nâng cấp vòng số 1 tăng gấp đôi, theo tiêu chuẩn đặt hàng bên Úc. Hút bỏ đi 20 kí lô mỡ bụng, mỡ mông và mỡ đùi… Gặp nha sỹ chỉnh lại hàm răng; cắt mắt to ra, tạo hai mí mắt và nâng mũi cao hơn… Kể từ ngày hôm nay cô Nguyễn Thị Cún (tên thật chả ai biết), sẽ trở thành cô Nguyễn thị Hồng-Điệp, 39 tuổi cô giáo trường Mầm non.
-Nè phải bớt cho em nữa chứ?
Khi em sửa sắc đẹp, nâng ngực thế Giám đốc có “thử hàng” không nào?
-Lẽ dĩ nhiên đúng theo qui luật, phải “cỡi” cho khám xét –ngắm nghé- cả trên lẫn dưới mới giám bảo đảm với khách hàng, với chồng tương lai của chị; giữ uy tín làm ăn lâu dài chớ. Thậm chí lên giường, tôi gắn cái ấy “rà thử” nó không “bót sát”. Nặn bộ ngực nâng cấp, hiện nó bị méo mó tý nào không?. Mí mắt xếch, cằm lẹm…hôn xem chị còn cảm giác rạo rực… Nếu không phải bắt đền Thẩm mỹ viện ngay tức thì chớ?! Công của tôi to lắm chị không trả thêm à. Nếu thế thì “xù” quách cho rồi…
-Ối trời ơi, thất đức lắm. Gần đến đích đừng căng nữa nhé…
Tiển chân Cún ra cửa xong. Võ Thành Đệ cười đắc thắng vì vớ được nữ khách béo bở. MoÏi việc tạm ổn, hắn sẽ giới thiệu cô Điệp cho ông Xuân sẽ nhận tiền cả hai bên. Võ Thành Đệ nhấc ống nghe báo tin cho Lê Thanh Xuân:
-Kính chào anh Xuân đấy hả?, tôi Giám đốc Võ Thành Đệ, Văn phòng Môi giới Tơ Hồng ở Việt Nam, báo anh một tin mừng:
-Chúng tôi đã rất khó nhọc, cả hơn hai tháng nay tìm ra được người đàn bà lý tưởng cho ông anh rồi đó.
-Dạ thưa cô ta là giáo viên trường Mẫu giáo, mới 39 mà nhìn hơ hớ như 29 vậy đó, không tài nào chê được dù gặp người khó tánh nhất.
-Vâng chúng tôi đã đo kích tấc của cô ta… đầy đặn, hoàn hảo thể theo ý muốn của anh. Cô tên Nguyễn thị Hồng Điệp, vừa đẹp nè, thùy mị, lại nết na, cao ráo, vừa thông minh đảm đương có chiều sâu tâm hồn, đặc biệt “kích tấc” lại tuyệt hảo. Nhất hạng rồi anh ạ!. Dịch vụ chúng tôi bảo đảm anh gặp sẽ mê tít con thò lò. Ca nầy hơi khó vì là con nhà lành đấy, vã lại cô giáo nên chúng tôi phải chi nhiều hơn, hy vọng anh cho thêm chút đỉnh nữa.
-Vâng, vâng, cám ơn ông anh.
Chúng tôi sẽ gửi ảnh và điện thoại cô Điệp tới anh gấp.
Thư từ và điện đàm trao đổi qua lại, hai người đồng ý xích lại gần, đám cưới giữa chú rễ Úc kiều và cô giáo trường Mầm non được tổ chức trịnh trọng tại Sàigòn trong thân tình và… đầy tốn kém.
Đời sống vợ chồng Lê Thanh Xuân- Hồng Điệp quả là thần tiên.
Ông bắt đầu dẫn vợ đi thăm tất cả bạn bè xa gần. Ai cũng nức nở khen Xuân có cô vợ trẻ, đẹp. Hồng Điệp muốn được tiếng là người vợ hiền thục chiều chuộng chồng hết mực; nàng cơm bưng nước rót, giặt ủi áo quần cho chồng, đấm bóp, thư giản cho chồng khi mệt mõiù. Đêm đêm ôm sát ông Xuân vào ngực đồ sộ như người mẹ chăm sóc con thơ. Tài nghệ nấu nướng Hồng Điệp khỏi phải chê. Ông Xuân trãi thời gian dài: nào mì gói, hamburger, pizza, phở… thức ăn Á châu, Tây phương. Mãi miết thức ăn: Tàu, Tây đâm ngán. Bây giờ có vợ ông hưởng món thuần túy hương quê: rau muốn um tỏi, canh chua cá bông lau, cá rô kho tộ, cá chiên, thịt kho nước dừa… Lê Thanh Xuân quá mản nguyện và chẳng còn mơ ước đòi hỏi xác thịt của vợ gì thêm nữa. Để đáp lại sự chăm sóc và nhiệt tình của vợ với sự trợ lực tích cực của Viagra, tưởng như không bao giờ ngừng nghĩ của chàng.
Sáu tháng sau, Hồng Điệp càng ngày càng mơn mỡn, trong khi đó Xuân càng ngày càng ốm-o, hao mòn bị rút tỉa đến xanh xao, vàng vọt mặt mũi lúc nào cũng bơ phờ, buồn ngủ mí mắt nhướng không lên, mỗi khi Hồng Điệp bước vào phòng ngủ nằm chung. Xuân giả vờ ngáy to hơn, Điệp cố đánh thức cách mấy Xuân cũng nằm lừ đừ như kẻ sắp chết. Ông quên hẵn người vợ đang khao khát tình dục nằm bên cạnh, khi Điệp bức rức đòi hỏi triền miên.
Quả là bất hạnh!, thời gian chung sống với ông chồng già, nàng mới nhận ra một điều ngoài ăn ngon mặc đẹp không chưa đủ. Phải còn hưởng thụ ái ân mùi mẩn, mình phụ nữ hồi xuân thiếu vắng hoài đâu có được?!. Tiền bạc bỏ ra mà chẳng có gì sao? Hồng Điệp càng suy ngẩm càng chán ông Xuân chồng gần hết xí quách, gần đất xa trời. Nhưng phương cách hay nhất rán “nhẩn nhục” . Phải niệm chú chữ “nhẫn” một nghìn lần, khi suy nghĩ là chịu dựa vào ông về vấn đề sanh nhai, còn sinh lý phải “trụ vào” một người đàn ông khác trẻ hơn “bổ sung” kịp thời kịp lúc. Nếu ép ông “đút ăn” hoài một lúc nào đó sẽ đứt hay vỡ mạch máu lăn cù ra chết tốt, hoá ra mình là đàn bà hãm phu sao?.
Ban ngày khi thấy Hồng Điệp nở nụ cười “cầu tình”, Xuân nại cớ đi đó đi đây sao lảng nhiệm vụ đóng thuế. Mãi đến tối mới mò về nằm khệch ra giường ngáy o.. o… quên hết cớ sự.
Một hôm Hồng Điệp bước vào phòng ngủ lần nầy khoác chiếc áo lụa mỏng, trong thấy cả da thịt, ẩn hiện đường nét khêu gợi của phụ nữ xuân thì hy vọng ông Xuân chiêm ngưỡng thân thể quyến rũ của mình, gợi hứng cho chồng ứng chiến cử tối. Đang ngủ ông giật mình mở mắt cũng vừa cảm nhận cặp vú của cô vợ đè lên mồm ông. Cặp vú đồ sộ quá kích cỡ như chận đè mũi của ông đến nghẹt thở. Hai tay ông vòng qua chiếc cổ ôm xiết mạnh. Hồng Điệp được thể giọng nhỏng nhẽo:
-Mình ơi!, dậy “chọi” em một phát. Em thao thức thèm ngày đêm…
Ở tuổi thập thò con số 60, vấn đề sinh lý đã yếu. Ông chỉ thoả mãn vợ bằng cách dùng lưỡi, dùng môi hôn cho có lệ, kích dục các vùng nhạy cảm chứ “nhập trận” đánh vào điểm nóng của vợ, ông quy hàng, vì “trên bảo dưới bất tuân”. Thần dược Viagra hà hơi tiếp sức ông Xuân trị chứng “xìu xìu, ển ển”; hai hôm nay hết thuốc ông chưa mua kịp.
Quá cáu, và thất vọng vì đánh thức mãi, ông chồng không muốn lay động ngồi dậy làm tình. Phản ứng tự nhiên, sẵn cái điện thọai ngay đầu giường nàng chụp trên tay “tặng” vào đầu Xuân một cái như trời giáng. Ông Xuân bị đau, chợt tỉnh giấc liền lồm cồm ngồi dậy chống đở: đánh, đấm, đá, đạp… loạn cào cào. Thất thế vì nhỏ con và yếu sức hơn, nên Xuân bị cô vợ trấn áp bằng tấm thân “kình ngư”, Hồng Điệp ngồi trên mình chồng, hai đầu gối đè chặc trên hai cánh tay ông, một tay nàng vã tát, tay kia nàng đậïp tới tấp. Ông Xuân nằm dưới tự trách thân phận là cựu quân nhân từng sử dụng đủ mọi loại: súng lục, súng trường tầm xa tầm gần, tiểu liên, đại liên…, khi cần tung lựu đạn để đánh địch và truy lùng đối phương. Thế mà bây giờ đánh “cận chiến” phải bó tay sao? Thì dùng lưỡi lê đâm, xâm thọt, với năm thế võ phòng thân thủ thế đem ra áp dụng chớ. Trong lúc ông Xuân quá đau sẵn thế nằm dưới, bị “lép vế” trăm bề, chiến đấu với nhau cả năm bảy phút, mệt mõi, nhưng lợi thế áo quần Điệp tung toé lên tận đùi, thế võ cận chiến, giải vây đối phương đầu óc lóe tia sáng: sẳn tay giữ chặc “ngoạm” mạnh một phát sâu hoắm ngay gần bẹn lồn của vợ, in đậm vết răng, tuôn rỉ lốm đốm máu. Sẵn còn điện thoại, và đau điếng lên tận não Điệp điên loạn giáng trả, khện xuống mạnh lia lịa không chủ định, trúng vào hàm răng của chồng nhiều phát. Kết quả ông Xuân gãy bốn cái răng cửa trên vũng máu đỏ loan lỗ mặt nệm; còn Hồng Điệp hốt hoảng đi “cà-nhắc” ôm cái háng vì tưởng bị “cắn nát”- bị cẩu xực tanh banh- cái âm vật bị nhiễm độc nữa, bèn chạy vào nhà tắm rửa lánh nạn.
Cảnh cơm không lành canh không ngọt: anh ở phòng anh, tôi ở phòng tôi, đường ai nấy đi…
Những ngày sau đó, Hồng Điệp bắt đầu học lái xe, đăng ký học khóa Anh ngữ lớp tối cho người mới đến (newcomer) và kiếm được việc làm sắp xếp quần áo bán thời tại cửa hàng Best & Less, khu thương mãi khá sầm uất. Ăn diện cũng thay đổi theo “mốt”, sảnh sẹ theo thời trang từ nội y cho đến áo quần của cửa hàng với giá tượng trưng, có khi là đồ biếu kia là của các chàng trai. Từ đó, nàng có vẻ tự tin hơn vì có nhiều “kép trẻ” cùng lớp, kể cả thầy giáo dạy Anh ngữ và nhất là viên Quản lý ở cửa hàng Best & Less ân cần bên nàng sai bảo. Vào lớp thầy giáo tặng nàng bó hoa hồng lấy điểm, đến cửa hàng viên Quản lý tặng nàng áo da mặc cho ấm, hoặc khi biếu lọ nước hoa đắt giá lấy lòng, để Điệp thoa cho kích dục mọi người. Các chàng trai trẻ cùng lớp sẵn sàng săn đón đưa đi học và cung phụng tất cả những gì Điệp muốn. Mỗi khi nhận quà bằng hiện vật qúy giá của bạn trai biếu Hồng Điệp tự nhiên cho ôm và “mi” một cái thật lâu trước sự ngỡ ngàng của mọi người, rồi cùng thích chí cười rộ lớn vui vẻ. Nếu chỗ vắng vẻ không có ai nàng cho sờ xoạng túi bụi, banh khui cặp vú “nâng cấp” thỏa mãn mới thôi. Tinh ý nàng đặt tay xuống phía dưới khẻ “thăm viếng” vuốt ve “thằng nhỏ” vài cái gây ngây dại chớp nhoáng đối tác; vì thế có lắm chàng trai xếp hàng chờ tìm nguồn cảm giác “lạ”, họ nơm nớp lăn vào chỗ chờ chết như những con thiêu thân.