VN88 VN88

Cố gắng vượt lên thù hận

Người phụ nữ nhìn Trương Tiểu Binh ngây người: “Thế ra mày cũng mồ côi à?”. “Vâng ạ! Cô ơi, cô là người đầu tiên vào nhà tù thăm cháu đấy!”. Nói xong Trương Tiểu Binh cúi đầu bước nhanh ra khỏi nhà tiếp khách.
Ngày hôm sau, Trương Tiểu Binh lĩnh số tiền công lao động trong nhà giam hai năm qua, theo địa chỉ lưu ở phòng quản giáo gửi tất cả cho người phụ nữ. Nhưng hai tuần sau số tiền đó lại được gửi trả lại.
Hai tháng sau, khi nghe quản giáo báo tên mình ra phòng tiếp khách, Trương Tiểu Binh đoán là người phụ nữ lại đến để mắng mình. Trương Tiểu Binh có thể cự tuyệt gặp bà ta nhưng nghĩ thấy bà ta, cũng thật đáng thương nên hắn vẫn đi đến nhà tiếp khách.
Quả nhiên, người phụ nữ lại mắng Trương Tiểu Binh một trận, hắn chỉ cúi đầu không nói gì đến khi rời phòng đón tiếp mới nói một lời là xin bà tha thứ cho.
Từ đấy về sau, cách vài tháng người phụ nữ lại đến trại giam một lần. Đến lần thứ tư, tâm tư bà không còn vẻ giận dữ như các lần trước. Bà vẫn mắng Trương Tiểu Binh, khi nhìn thấy Trương Tiểu Binh rơm rớm nước mắt bà nói: “Ôi, cá sấu mà cũng ứa nước mắt đấy! Mày muốn tao thương mày, không mắng mày à?”.
Trương Tiểu Binh lắc lắc đầu, lau nước mắt nói: “Không biết vì sao cháu lại nghĩ đến mẹ cháu, lúc nhỏ khi cháu có lỗi, mẹ cháu cũng mắng cháu như thế này”.
Nghe Trương Tiểu Binh nói, người phụ nữ bỗng trở lên trầm mặc, bà ngơ ngác nhìn Trương Tiểu Binh, tự nhiên nét mặt dịu hẳn xuống.

Bà nhớ lại lúc con trai bà còn sống, mỗi khi nó đi ra ngoài gây gổ với người ta, bà cũng mắng nó, rủa nó sao không chết đi, mắng nó cứ như thế thì sớm muộn cũng phải ngồi tù. Đáng lẽ mình không nên mắng nó như thế, cuối cùng thì mình đã làm hại nó, quả nhiên là nó đã phải đoản mệnh. Nếu nó không chết thì bây giờ cũng phải ngồi tù và mình cũng phải đến thăm nó, giống như hôm nay chỉ cách nhau một hàng song sắt. Nghĩ đến đây đôi mắt bà nhòe đi, bà nhìn thấy người thanh niên ở trước mặt đang ứa nước mắt giống hệt con trai bà.
Người phụ nữ lặng đi một lúc, thở một hơi dài rồi bỗng nhẹ nhàng hỏi: “Bố mẹ anh làm sao mà chết, có thể nói cho tôi biết không?”.
Trương Tiểu Binh đem hoàn cảnh của mình kể cho người phụ nữ nghe, đến những chỗ đau thương bà cũng rớt nước mắt lẩm bẩm: “Không ngờ… cũng là đứa con bất hạnh!”.
Từ đấy, không biết vì sao mà Trương Tiểu Binh lại rất mong đợi cái ngày người thân đến thăm. Cũng không biết bắt đầu từ lần gặp mặt thứ mấy, người phụ nữ đã không mắng Trương Tiểu Binh như những lần trước, người phụ nữ chỉ nói đến những quá khứ của con trai bà, hình như Trương Tiểu Binh là đối tượng để bà dốc hết tâm tư của mình. Bà nói hồi nhỏ con trai bà rất ngoan, khi lớn không biết vì sao lại hay nóng nảy. Có lúc bà lại hỏi về sinh hoạt của Trương Tiểu Binh ở trong trai giam, thậm chí Trương Tiểu Binh còn ngẫu nhiên nhìn thấy chút tươi cười trên nét mặt bà.
Sau này, mỗi lần người phụ nữ đến thăm lại mang cho Trương Tiểu Binh quà và các thứ đồ dùng hàng ngày, bà còn dặn dò Trương Tiểu Binh phải cải tạo cho tốt. Có một lần Trương Tiểu Binh hỏi người phụ nữ vẻ thăm dò: “Cô ơi, sao cô lại tốt với cháu thế, cô không hận cháu nữa à?”.

Người phụ nữ nói: “Hận à? Hận cũng để làm gì? Tôi nghĩ kỹ rồi, không phải là anh cố ý, nó gây ra tội thì phải tự gánh lấy. Ai bảo nó không học hành cho tốt! Anh hại nó, nó cũng đã làm hại anh phải vào đây ngồi tù!”. Nói rồi, bà thở dài. Trương Tiểu Binh vô cùng cảm động, thốt lên: “Cô ơi!…”, rồi không nói ra lời nữa.
Người phụ nữ đưa tay qua chấn song cửa xoa xoa đầu Trương Tiểu Binh lẩm bẩm: “Những đứa con thật đáng thương, một đứa thì đã chết, một đứa lại đang ở trong tù, ruột gan tôi đau nhói như bị kim châm”.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc Trương Tiểu Binh đã mãn hạn tù.
Một ngày, Trương Tiểu Binh xách gói hành lý hồi hộp đi ra cổng trại giam. Bây giờ hai chân đã giẫm lên mảnh đất tự do nhưng trong lòng hắn lại thấy tủi thân: Không có người thân, không có việc làm, cũng không có cả nơi trú thân, đi về đâu bây giờ?
Đúng lúc đó một người phụ nữ dáng vẻ hiền từ xuất hiện ở trước mặt Trương Tiểu Binh. Bà giang rộng hai tay hướng về phía Trương Tiểu Bình như người mẹ giang tay đón đứa con của mình.
Trương Tiểu Binh thấy xôn xao trong lòng, muốn lao ngay vào lòng bà nhưng lại không dám, bởi vì mình vẫn là kẻ đã giết con bà. “Cô ơi!… cháu…”.
Người phụ nữ mỉm cười: “Con trai, chỉ cần con đồng ý, từ nay nhà ta sẽ là nhà của con. Nếu con không ghét bỏ ta, con có thể nhận ta là mẹ”.
Trương Tiểu Binh không thể kìm nổi mình, hai hàng nước mắt chảy ra ròng ròng. Trương Tiểu Binh cất tiếng gọi: “Mẹ!”

(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)

VN88

Viết một bình luận