Hôm nay ghi lại những ngày này để cho toàn bộ gia đình hiểu cho bản thân tôi.
Đành rằng chúng tôi thuần về vật chất.
Đôi khi tôi nghĩ đến những cuộc sống tâm linh tức giữa con người và trời đất vì trong đó thuộc về cuộc sống linh hồn.
Nếu thí dụ chế tạo được một con vật nhưng để nó tự đi theo ý của mình vì không có sự sống tôi nghĩ trong đó do thượng đế tạo ra.
Mà cái do con tạo tức thượng đế tạo, nó là khoảng cách giữa người và thần nên phải dùng một cách suy luận thế nào mà hiểu mới được chứ cứ cứng ngắc là con người bởi khỉ mà ra thì cũng chưa hẳn thuyết phục.
Thưa quý vị khi nói đến hai chuyện là chính trị và tôn giáo thì tôi tránh xa chẳng thể nào cãi cho nổi mà có khi còn hiểu lầm mình là thế này thế nọ ít ra khi nói những chuyện đó thì phải có đồng song, đồng hành, còn chưa dám nói chữ đồng chí đâu.
Bởi thế mình tức chúng ta phải tạo ra một sự suy luận đề làm đề nhưng chung một lối là dùng để suy hướng cho những người chưa hiểu hoặc cố tình không hiểu mang tính cách đại chúng, dễ, đơn giản mà thoát thai cho đại quần chúng. Tôi sợ nhất chữ quần chúng vì là cả một đám đông bắt buộc phải sống trong một khuôn khổ chung là đất nước dưới quyền của thiểu số lãnh đạo cộng đồng, bởi thế ta phải đơn giản hóa những câu nói những tuyên truyền thì không được nên chúng tôi có lẽ phải nghĩ lại sao cho đúng với sự hiểu biết đơn giản của một con người, rất thường mà thôi mới được. Mục đính kiến tạo một nước bình thường, hòa hợp, để mọi người cùng chung một ý hướng xây dựng lại dân tộc sau bao nhiêu năm đau khổ.
Không lẽ tôi cũng phải thưa với các bạn về đúng và sai. Cái đó mới là cái khó.
Tôi thí dụ:
Tôi làm những chuyện sai mà tôi lại báo cáo chỉ về một vài người mà vẫn cho là đúng và cứ vẫn cương quyết là đúng và lại quay phim chụp hình công quảng bá trên đài thì đó là dùng phương tiện nói đúng chứ không phải làm đúng thì sao nào thưa quý vị.
Nhưng vẫn chưa sai, đó chỉ là dùng tiểu xảo chứ cuộc sống vẫn là cuộc sống, không được quyền phải như thế này hoặc như thế kia thì sao.
Tôi lấy thí dụ như những người hợp tác lao động, nói đơn giản là đi làm nước ngoài. Người thì nói là:
-Đem con bỏ chợ, người thì lại nói làm gì có chuyện đó thì biết tin vào ai. Mà thời nay là thế hệ đa truyền thông thì tin vào ai đừng ai?
Làm sao bỗng dưng thay đổi được sự hiểu biết, rồi hoán chuyển thành thực thì trong cuộc sống sau đó cùng nhau hưởng cuộc sống. Bởi thế giữa đúng hay sai rất khó lường với thời cuộc.
Bên cạnh tôi là những người có chí huyết với cuộc sống mới vào làm ruộng tập thể vẫn không đủ cơm ăn.
Cuối cùng cũng bị thu hết đất vào tay chúng lấy lý do không hợp tác xã nữa thế là công cốc, còn lại phải ký cho chúng lấy hợp lý.
Cái dở là trên nói đúng và dưới làm sai.
Tôi không muốn nói và động chạm gì đến chính trị, như chỉ nói chữ đúng và sai là khó khăn nhất, vì biết làm sao là đúng và sai bây giờ vì chỉ đi theo một chiều thôi.
Họ vẫn lưỡi thì nói và làm như vậy nhưng chỉ diễn viên thay cho diễn đạt là đúng thì nghiễm nhiên chúng ta cùng nói đúng ư???
Một buổi chiều tôi lững thững xách ít cá vừa bắt được không biết bây giờ bán cho ai vì vào buổi chiều, thường bán sáng tức là mình phải rộng vào trong một cái giỏ sau đó để gom sáng bán. Đi chiếc xe tương đối tốt thế mà cũng bị hư lên xuống bởi đường dính đất bùn, có điều lúc nào khi vào cũng mang theo gói thuốc lá, còn sang (hơn đĩ) tức là nghèo mà xài sang gói thuốc phù đổng.
Khi đi nhà tôi đã cảnh giác:
-Hôm nay đổi đời hè.
-Đứng lại, thu mua hết cá này. Thế ông định mang cá đi dâu zậy? Thời buổi nay làm ăn tại chỗ. Tôi nói:
-Thưa ông làm ăn tại chỗ tức là đi thu cá của nhân dân ư?
Về đến nhà mặt nhăn như khỉ. Tôi bị vợ tôi búa cho:
-Sao nay anh nói đi mua thuốc lá Phù đổng cơ mà.
-Có phù mỏ thì có em ạ. Tần này tuổi mà cũng bị thu mua, gớm chửa. Sao anh không nói tao đây gần bẩy chục rùi bây. Thì ra đó mừa nóai.
Tôi nhại lại. Chưa thấy ai nói vì tuổi tác mà không thu mua cả. Nếu thế người ta lợi dụng cái tuổi để chuyên chở thì lũng đoạn cả nhà nước của ông rùi còng chi nào oeng.
Nhìn thẳng vào mặt nhau cười như nắc nẻ.
Những nỗi buồn đó rồi cũng qua đi đó là một cái may giữa đúng và sai. Thế còn hai là cái gì hở ông zẩy?
Nói. Hỏi xong chính mình trả lời lấy chính mình, vì có ai trả lời cho thỏa mãn những câu hỏi mãi được đâu.
Cái quan trọng nhất là chính sách và thực thi phải đi song hành cho dân cảm thấy thoải mái cho cuộc sống mỗi ngày thêm đầy đủ, vui tươi, ấm no.
Khốn nỗi con người luôn mơ ước đầy đủ , được đầy đủ lại đòi thêm chẳng biết đâu cho vừa và đủ cả.
Tôi chỉ lầm bầm:
-Cúi xin thượng đế nếu có ban ơn lành cho chúng con cùng những người thân.
(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)